TIN MỪNG CHÚA NHẬT - LỄ TRỌNG

Lễ Dâng Chúa Giêsu trong Đền thánh

“Mắt tôi đã nhìn thấy ơn cứu độ” (Lc 2, 22-40)
Đọc các tin khác ➥
TÌM KIẾM

Thoát khỏi xiềng xích của sự bận rộn

Chủ nhật - 02/02/2025 04:48 | Tác giả bài viết: Lm. Anmai, CSsR |   17
Chỉ khi để Chúa làm chủ cuộc đời, chúng ta mới có thể thoát khỏi vòng xoáy của sự bận rộn vô nghĩa. Chỉ khi tin tưởng vào Ngài, chúng ta mới có thể buông bỏ những áp lực không cần thiết và học cách sống một cuộc đời đơn sơ nhưng trọn vẹn. Chúa không hứa rằng cuộc sống sẽ không có thử thách, nhưng Ngài hứa sẽ ban cho chúng ta sự bình an ngay cả giữa những sóng gió.
Thoát khỏi xiềng xích của sự bận rộn

THOÁT KHỎI XIỀNG XÍCH CỦA SỰ BẬN RỘN, TRỞ VỀ VỚI BÌNH AN ĐÍCH THỰC


Cuộc sống hiện đại giống như một cơn lốc không ngừng nghỉ, cuốn con người ta vào vòng xoáy của công việc, trách nhiệm, những kỳ vọng và áp lực vô hình. Ai cũng bận rộn, ai cũng hối hả, ai cũng vội vàng. Dường như tất cả đều bị đẩy vào một guồng quay bất tận, nơi mà chỉ cần chậm lại một chút cũng có cảm giác như đang bị bỏ lại phía sau. Và vì vậy, người ta không dám dừng lại, không dám tự hỏi liệu mình có đang thực sự sống hay chỉ là một cỗ máy đang chạy theo một lịch trình có sẵn.

Áp lực cứ thế bủa vây, tạo nên nỗi sợ hãi thường trực trong tâm hồn con người. Sợ bị bỏ lại, sợ bị thất bại, sợ không đủ giỏi, sợ không đủ giàu, sợ không theo kịp người khác. Nhưng kỳ thực, đó chỉ là ảo tưởng, một sự ngụy biện mà chính con người tự tạo ra để biện minh cho sự lao lực không ngừng nghỉ của mình. Họ nghĩ rằng có một thế lực nào đó luôn thúc ép họ phải chạy, nhưng thực ra chính họ đã tự biến mình thành tù nhân của những tiêu chuẩn và kỳ vọng do xã hội đặt ra.

Con người hiện đại sợ sự tĩnh lặng, sợ phải đối diện với chính mình, sợ phải chạm vào chiều sâu bản thể. Thay vì để tâm hồn được nghỉ ngơi, họ lại lấp đầy nó bằng những sự bận rộn không cần thiết. Họ không dám để mình rơi vào trạng thái tịch lặng, vì sợ rằng khi tất cả mọi thứ lắng xuống, họ sẽ nhận ra rằng bản thân không thực sự biết mình là ai, không thực sự biết mình muốn gì. Tâm trí họ đã quen với việc phải luôn có điều gì đó để theo đuổi, để vội vã, để bận bịu, vì nếu không, họ sẽ cảm thấy lạc lõng, trống rỗng và vô định.

Quanh năm làm lụng vất vả, nhưng đến khi có vài ngày nghỉ lễ, họ lại tự tạo ra những bận rộn khác. Họ không cho phép mình có thời gian để lắng nghe chính mình. Nếu không phải công việc, thì đó sẽ là mua sắm, du lịch, ăn uống, giải trí, những cuộc gặp gỡ xã giao vô nghĩa. Cứ như thế, họ đánh mất dần khả năng cảm nhận sự bình an, mất đi khả năng sống chậm để tận hưởng những điều giản dị và chân thực trong cuộc đời.

Xã hội ngày nay không cần những xiềng xích vật lý để trói buộc con người như thời kỳ nô lệ xa xưa. Sự nô lệ ngày nay tinh vi hơn rất nhiều. Người ta không bị cưỡng bức làm việc bằng roi vọt, nhưng bị thao túng bằng những tham vọng, những cám dỗ, những tiêu chuẩn hào nhoáng mà xã hội vẽ ra. Người ta không bị giam cầm trong ngục tối, nhưng lại bị mắc kẹt trong những chuỗi ngày tất bật không hồi kết, nơi mà họ không còn thời gian để suy ngẫm, để đặt câu hỏi, để tìm kiếm chân lý.

Nhiều hệ thống tín điều đã vô tình hay cố ý duy trì sự bận rộn này. Bởi vì khi con người có thời gian tĩnh lặng, họ sẽ suy tư, họ sẽ đặt câu hỏi, họ sẽ tìm kiếm sự thật. Và khi họ tìm thấy sự thật, những giáo điều giả dối, những lý luận hời hợt sẽ mất đi tác dụng. Vì vậy, thay vì khuyến khích con người tìm về sự an tĩnh, họ lại nhấn mạnh vào sự bận rộn, vào những nghi thức, vào những hoạt động không ngừng nghỉ để tâm trí con người không có cơ hội dừng lại mà suy nghĩ.

Nhưng liệu đây có phải là cách sống mà Chúa muốn chúng ta theo đuổi? Chúa không tạo ra con người để họ trở thành những cỗ máy lao động vô hồn. Ngài không muốn chúng ta mải miết theo đuổi những thứ phù phiếm mà bỏ quên chính tâm hồn mình. Chúa muốn chúng ta tìm thấy bình an thực sự, tìm thấy ý nghĩa của cuộc sống, tìm thấy sự tự do trong Ngài.

Chỉ khi để Chúa làm chủ cuộc đời, chúng ta mới có thể thoát khỏi vòng xoáy của sự bận rộn vô nghĩa. Chỉ khi tin tưởng vào Ngài, chúng ta mới có thể buông bỏ những áp lực không cần thiết và học cách sống một cuộc đời đơn sơ nhưng trọn vẹn. Chúa không hứa rằng cuộc sống sẽ không có thử thách, nhưng Ngài hứa sẽ ban cho chúng ta sự bình an ngay cả giữa những sóng gió.

Hãy học cách dừng lại. Hãy học cách tĩnh lặng. Hãy dành thời gian để kết nối với Chúa, để lắng nghe chính mình, để tìm về ý nghĩa thực sự của cuộc đời. Đừng để mình trở thành nô lệ của sự bận rộn, của những tiêu chuẩn xã hội, của những nỗi sợ hãi do chính ta tạo ra. Hãy để Chúa làm chủ cuộc đời, để Ngài hướng dẫn ta đi trên con đường đúng đắn, con đường dẫn đến sự bình an vĩnh cửu. Vì cuối cùng, giữa muôn vàn bận rộn của thế gian, chỉ có sự hiện diện của Chúa mới đem lại hạnh phúc thật sự cho tâm hồn ta.

Lm. Anmai, CSsR

 

 

CẢM ƠN NHỮNG ĐIỀU ĐÃ QUA

Những tia nắng mới của năm mới đang len lỏi trên từng con phố, từng ngọn cây. Thời gian cứ trôi đi, không một ai có thể níu giữ. Nhưng điều ta có thể làm là dừng lại, ngoái nhìn quãng đường đã qua và thầm thì hai tiếng "Cảm ơn".

Cảm ơn đời đã cho ta gặp người. Mỗi con người ta gặp trong cuộc đời này, dù chỉ thoáng qua hay đồng hành bên ta trong một quãng đường dài, đều có một ý nghĩa nhất định. Có những người đến để cho ta niềm vui, cho ta những kỷ niệm đẹp, những khoảnh khắc hạnh phúc mà ta trân quý mãi mãi. Có những người lại xuất hiện như một thử thách, để dạy ta cách mạnh mẽ, cách kiên nhẫn và trưởng thành hơn. Dù là ai đi chăng nữa, dù mối quan hệ ấy có còn hay đã nhạt phai, thì cũng xin cảm ơn, vì nhờ họ mà ta hiểu hơn về lòng người, về sự thay đổi, về nhân duyên trong cuộc đời.

Cảm ơn những chuyện buồn vui, những lầm lỗi, những khóc cười, vấn vương. Không phải ngày nào cũng là ngày nắng đẹp, không phải khoảnh khắc nào cũng ngập tràn tiếng cười. Đã có những lúc ta vui đến quên cả thời gian, nhưng cũng có những lúc ta mỏi mệt đến mức muốn buông xuôi. Đã có những giấc mơ đẹp bị đập vỡ, đã có những con đường tưởng chừng như bằng phẳng bỗng chốc trở nên gập ghềnh. Nhưng ta cảm ơn tất cả, bởi chính những vấp ngã ấy đã dạy ta cách đứng lên, chính những giọt nước mắt ấy giúp ta hiểu được giá trị của nụ cười. Những sai lầm đã qua cũng là những bài học quý giá, giúp ta biết cách bước đi vững vàng hơn trong những chặng đường tiếp theo.

Cảm ơn những nhớ, những thương, những người đã gặp trên đường ta đi. Có những cuộc gặp gỡ là định mệnh, có những duyên phận ngắn ngủi nhưng để lại dấu ấn dài lâu. Có những người ta từng yêu thương tha thiết, nhưng rồi cũng chỉ có thể giữ lại trong ký ức. Có những người đi qua đời ta như một cơn gió, để lại chút dư âm, chút vấn vương, rồi tan biến như chưa từng xuất hiện. Nhưng dù cho thế nào, dù là gặp gỡ hay chia ly, thì mỗi người trong cuộc đời ta đều đáng để cảm ơn. Vì họ đã làm nên những gam màu rực rỡ trong bức tranh cuộc sống của ta, dù là màu ấm áp của tình thương hay màu trầm lặng của nỗi buồn.

Cảm ơn tất thảy những gì đã qua. Những điều tốt đẹp đã giúp ta có thêm niềm tin vào cuộc sống, những điều không như ý đã giúp ta mạnh mẽ hơn. Cảm ơn những điều giản dị mà đôi khi ta vô tình bỏ quên: một buổi sáng bình yên, một cơn gió mát lành, một cốc trà ấm trên tay trong một ngày se lạnh. Cảm ơn những lần thất bại, vì nhờ đó ta học được cách kiên trì và không bỏ cuộc. Cảm ơn cả những lần bị tổn thương, vì nhờ đó ta hiểu rằng lòng người có thể đổi thay, và ta biết cách tự bảo vệ trái tim mình hơn.

Cảm ơn mẹ, cảm ơn cha, đã cho con một mái nhà bình yên. Giữa cuộc đời đầy sóng gió, khi lòng ta chông chênh giữa bao lựa chọn, thì nhà vẫn là nơi ấm áp nhất để trở về. Cảm ơn những hy sinh lặng lẽ, những yêu thương không cần nói thành lời. Cảm ơn những bữa cơm gia đình, những lời dạy dỗ, những vòng tay bao dung. Không có cha mẹ, ta chẳng thể nào có ngày hôm nay. Dù cuộc đời có đưa ta đi xa đến đâu, thì chỉ cần có gia đình ở phía sau, ta vẫn luôn có một điểm tựa vững chắc để quay về.

Cảm ơn hai chữ “ý Chúa” đã giúp ta vui sống an nhiên giữa đời. Đã có những ngày ta lo lắng, hoang mang, không biết phải đi về đâu. Đã có những lúc ta bất mãn với số phận, trách móc những điều không như ý. Nhưng rồi ta nhận ra, mọi sự xảy ra trong cuộc đời này đều có ý nghĩa của nó, đều nằm trong kế hoạch tuyệt vời mà Chúa đã sắp đặt. Những điều ta tưởng là mất mát, có thể là cách Chúa dạy ta buông bỏ để nhận được điều tốt đẹp hơn. Những điều ta nghĩ là thiệt thòi, có thể là cách Chúa dạy ta khiêm nhường. Chỉ cần ta đặt trọn niềm tin vào Ngài, ta sẽ tìm thấy bình an ngay cả trong những thử thách.

Cảm ơn Chúa đã ban cho ta những điều ta cần, dù đôi khi không phải là những điều ta muốn. Cảm ơn vì những ơn lành Ngài đã âm thầm ban tặng, dù ta có thể chưa bao giờ nhận ra. Cảm ơn vì Ngài luôn ở bên, ngay cả khi ta lạc lối, ngay cả khi ta yếu đuối và không xứng đáng. Cảm ơn vì Ngài đã giúp ta biết yêu thương nhiều hơn, biết tha thứ nhiều hơn, biết nhìn đời bằng đôi mắt bao dung hơn.

Năm mới mở ra. Ta không mong chờ những điều quá lớn lao, không cầu xin một cuộc đời không có khó khăn. Ta chỉ mong có đủ lòng biết ơn để trân trọng những gì mình đang có, có đủ đức tin để bước đi mà không sợ hãi, có đủ tình yêu để sống một cuộc đời ý nghĩa. Cảm ơn những gì đã qua, để ta đón nhận những điều sắp tới với một trái tim rộng mở và bình an.

Lm. Anmai, CSsR

 

 

TẾT BÌNH YÊN – GIÁ TRỊ ĐÍCH THỰC NẰM Ở ĐÂU?

Tết – hai tiếng thân thương gợi lên trong lòng người bao cảm xúc. Tết là dịp đoàn viên, là khoảnh khắc chuyển giao giữa cũ và mới, là thời gian để mỗi người lắng lòng, nhìn lại một năm đã qua, và hy vọng về những điều tốt đẹp phía trước. Nhưng Tết có thực sự nằm ở sự rực rỡ của sắc hoa, ở những mâm cỗ đầy ắp, hay ở những phong bao lì xì đỏ thắm?

Không. Tết đích thực không phải là sự hào nhoáng bên ngoài, mà là sự an nhiên trong tâm hồn.

Người ta thường chạy theo một cái Tết hoành tráng, đủ đầy vật chất, trang hoàng rực rỡ với những thứ đắt tiền. Nhưng liệu đó có phải là giá trị thật của ngày Tết?

Tết không cần phải lung linh sắc màu, nhà cửa xa hoa, bàn tiệc ê hề. Điều quan trọng nhất trong Tết là lòng ta có bình yên không, có nhẹ nhàng, thanh thản không? Một mùa xuân đơn giản nhưng ấm áp, không bon chen, không lo toan, không vội vã chạy theo những hư danh phù phiếm – đó mới là cái Tết đáng mong đợi.

Chỉ cần một mái nhà êm ấm, một tâm hồn nhẹ nhõm, một nụ cười hiền hòa và những lời chúc an lành – thế là đủ để xuân về thật đẹp.

Không cần phô trương sắc thắm, chỉ giữ chút hương đời.
Tết đẹp không nằm ở những thứ xa hoa, mà ở cách ta trân trọng những khoảnh khắc giản dị bên gia đình. Một bông mai vàng nở rộ trước sân, một chén trà nóng bên người thân yêu, một lời hỏi thăm chân thành – đó mới là hương xuân quý giá nhất.

Những câu chào ấm áp, là xuân đẹp nhất rồi.
Tết không cần những món quà xa xỉ, không cần những câu chúc màu mè. Một câu “Chúc ông bà mạnh khỏe”, một lời “Ba mẹ ơi, con cảm ơn” hay đơn giản là một cái nắm tay siết chặt giữa những người thân thương – đó mới là điều làm nên một mùa xuân ý nghĩa.

Không cần mâm cỗ lớn, chỉ cần bữa cơm vui.
Một bữa cơm ngày Tết không cần cao lương mỹ vị, không cần đầy ắp của ngon vật lạ, mà chỉ cần có đủ những người ta yêu thương, ngồi bên nhau, chia sẻ tiếng cười và những câu chuyện. Một bát cơm giản dị nhưng đong đầy hạnh phúc quý hơn vạn lần những mâm cỗ xa hoa mà lòng người xa cách.

Một nụ cười chân thật, quý hơn vạn ngọc ngà.
Tết có thể thiếu tiền bạc, có thể không có những món quà sang trọng, nhưng chỉ cần một nụ cười chân thành, một ánh mắt yêu thương, thì đã là một mùa xuân vẹn tròn.

Tết không nằm ở giá, không ở túi bạc vàng.
Nhiều người nghĩ rằng Tết phải tiêu thật nhiều tiền mới có ý nghĩa, nhưng thực ra, giá trị của Tết không thể mua bằng tiền. Dù có bao nhiêu của cải đi nữa, nếu lòng không thấy vui, tâm không thấy bình an, thì Tết vẫn chẳng thể trọn vẹn.

Tết là lòng rộng mở, là thương quý vẹn toàn.
Hãy rộng mở lòng mình để đón nhận yêu thương, để bỏ qua những hiềm khích, để thứ tha những lỗi lầm của năm cũ. Vì Tết không chỉ là thời gian của đoàn viên, mà còn là thời điểm để bắt đầu lại, để yêu thương nhiều hơn, để sống bao dung hơn.

Người đời mải miết kiếm tìm một cái Tết hoàn hảo, nhưng một mùa xuân thực sự chỉ đến khi lòng ta có Chúa.

Có Chúa, ta không lo lắng vì những điều chưa trọn vẹn.

Có Chúa, ta không bận tâm vì những thiếu thốn vật chất.

Có Chúa, ta không chạy theo những ảo ảnh phù phiếm của cuộc đời.

Tết không nằm ở những mâm cỗ đầy, những phong bao đỏ thắm, hay những bộ quần áo mới. Tết thực sự là khi ta cảm nhận được bình an nơi Chúa, khi ta đặt niềm tin vào Ngài, khi ta để lòng mình tràn ngập yêu thương.

Chỉ cần lòng an tịnh, Tết tự khắc sẽ vui.
Chỉ cần biết tạ ơn Chúa vì những gì mình đang có, chỉ cần sống chậm lại để cảm nhận hồng ân của Ngài, chỉ cần biết yêu thương, sẻ chia nhiều hơn, thì dù Tết đơn sơ đến đâu, lòng ta vẫn thấy đủ đầy.

Hãy bỏ đi bao gánh nặng, để bình yên tự ghé ngồi. Đừng để những bộn bề làm ta quên mất ý nghĩa thực sự của Tết. Hãy để Chúa là mùa xuân trong lòng ta, để mỗi ngày trôi qua đều là một ngày tràn đầy hạnh phúc và ân sủng.

Vì có Chúa là có tất cả. Và có Chúa, mùa xuân của ta sẽ luôn vĩnh cửu. 

Lm. Anmai, CSsR

Tổng số điểm của bài viết là: 0 trong 0 đánh giá

Click để đánh giá bài viết
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây