“Đây rồi! Đây rồi! chuỗi ngọc vàng kinh
Thơ cầu nguyện là thơ quân tử ý.
Trượng phu lời và Tông Đồ triết lý.
Là nguồn trăng yêu mến Nữ Đồng Trinh,
Là Nguồn đau chầu lụy Nữ Đồng Trinh”
Một đoạn của bài thơ Ave Maria của Hàn Mặc Tử cho ta thấy” Người đã múc cạn những gì của nhà thơ, và đổ dầy vào đó hồng ân của Người qua bàn tay người Mẹ.
Một cảm nghiệm đi từ đời rất thực: Giữa cơn đau của căn bệnh làm méo mó đôi tay, khuôn mặt và cả thân hình. Con người như bị đánh quỵ về mọi hình thức để có được cái giao tiếp bình thường. Như một sự trút bỏ tận cùng kể cả về danh dự. Hàn Mặc Tử lại tìm thấy một chân dung của một con người đã trút bỏ hòan tòan để chỉ “Xin Vâng” cứ làm cho tôi những điều Thiên Chúa muốn.
Đọc “Ave Maria” mà cảm thấy chuỗi ngọc vàng kinh, và toát ra những vần thơ cầu nguyện là thơ quân tử ý. Ngừơi quân tử, người biết quên mình xả thân cho người khác, người biết tự huấn luyện mình một cách khắc nghiệt để tu thân. Lời thơ quân tử ý cũng là lời thơ dứt mọi điểm trang lòe lọet, để trở nên nguồn trăng vừa là nguồn đau đến quỳ lạy dưới chân Thánh Nữ Maria. Nguồn Trăng và nguồn đau như một nối kết giữa trăng và căn bệnh phong. Giữa tuyệt mỹ có sự nối kết với cái đau thấu xương của một hành trình dứt bỏ. Đức Maria đã đi hết chặng đường từ bỏ tột cùng ấy để thấy một điều mà Hàn Mặc Tử ưa gọi: “Thơ mầu nhiệm ra đời”.
Hành trình dứt bỏ mọi điểm trang lòe lọet là một hành trình khó khăn nhưng hoa trái lại dồi dào và phong phú nhất.
“Trước mặt Người lòng hợm hĩnh thi nhân của tôi chết trong ô nhục. Ôi thi bá thi hào! Tôi đã đến ngồi dưới chân Người. Chỉ xin tôi biến đổi đời mình thành bình dị, thẳng ngay, như chiếc sáo sậy để Người phả đầy âm nhạc vào trong”[1]
Vẫn là ước mong được khóet rỗng thân sậy thẳng ngay, bình dị để trở thành cây sáo trên tay Người thổi. Ước nguyện này liên tưởng đến kinh hòa bình của Thánh Phanxicô Assisi: “Xin dùng con như khí cụ bình an của Chúa”. Như khí cụ, con người được Thiên Chúa dùng, nếu ý thức được phận nhỏ bình thường nhưng không tầm thường, con người được mời gọi cộng tác vào công trình yêu thương của Thiên Chúa, chúng ta khám phá ra sự kỳ diệu của con người: “Chúa đã làm cho tôi những điều trọng đại”.
Thân sậy trước gió không nỡ bị đạp dập nhưng còn biết chịu đựng vượt qua những gió lớn cuộc đời. Thân sậy mỏng manh, rỗng ruột chính Người thổi hơi để âm vang lên những khúc nhạc sáo đồng quê. Màu nhiệm của con người được khám phá ra sự lớn lao trong lúc để Thiên Chúa thực hiện. Tại sao chúng ta lại không thưa được như Đức Maria: “Xin cứ làm cho tôi những điều Thiên Chúa muốn”. Đấy là một hành trình đi từ thấp đến cao, bước từ gần đến xa. Thiên Chúa không nghèo hơn con người, chính Người là nguồn sung mãn cho con người chúng ta.
Thanh âm chỉ được vang lên trong khung đàn trống rỗng, hồng ân Thiên Chúa hiệu quả khi con người đổ rỗng cái tôi của mình.
Xin Người rộng lượng phút giây này, cho hơi thở của Người thổi vào thân xác hay chết của chúng con.