Ngục Trung Thư 2 – NVMN 30.3.2021
Niềm Vui Mỗi Ngày
“Hãy lấy Chúa làm niềm vui của bạn,
Người sẽ cho được phỉ chí toại lòng”.
Thánh Vịnh 37,4
Mỗi ngày tôi chọn một niềm vui.
Ngục Trung Thư 2
Đây là bức thư sau cùng của thánh Phaolô Lê Bảo Tịnh gởi cho các chủng sinh yêu dấu của ngài và các linh mục trong chủng viện Kẽ Vĩnh. Bức thư này được viết từ trong tù khi ngài bị bắt lần thứ hai. Bức thư này được viết chỉ mười hai ngày trước khi ngài được lãnh triều thiên tử đạo.
Những tâm tình tín thác vào Thiên Chúa, yêu thương mọi người, nhất là các chủng sinh thân yêu, và an ủi được biết mọi người sẽ nguyện cầu cho mình trong cuộc chiến cuối cùng. Cuộc chạy đua giành vòng hoa nguyệt quế tử đạo.
Thư Thứ Hai của Thánh Phaolô Lê Bảo Tịnh gửi chủng viện Kẻ Vĩnh
1. Tôi, Phaolô Tịnh, trong lao tù và bị xiềng xích vì Chúa Kitô, xin gửi lời kính thăm tất cả anh em: giáo sư và chủng sinh trường thánh Phêrô. Từ ngày Chúa Quan Phòng định cho tôi bị bắt xa anh em, kỷ niệm của anh em lúc nào cũng phảng phất trong tâm hồn tôi, và để minh chứng, hôm nay tôi xin gửi về anh em nỗi tâm sự.
2. Xin anh em cảm tạ Thiên Chúa nhân hậu vì những gì Ngài đã thực hiện nơi tôi. Chỉ trong giây phút, Ngài đã làm những điều mà chính tôi cũng như không một ai khác có thể đoán trước. Linh hồn tôi ca ngợi Chúa, và tâm thần tôi vui mừng trong Chúa là Đấng Cứu Độ tôi, vì Ngài đã nhìn đến phận hèn tôi tớ. Anh em hãy cảm tạ Chúa, vì Ngài nhân hậu và lòng nhân hậu của Ngài tồn tại muôn đời.
3. Giờ này chúng tôi ở giữa chiến trường rất cần đến anh em giúp đỡ. Hãy giúp chúng tôi bằng lời cầu nguyện, để Ngài hoàn tất nơi chúng tôi những gì Ngài đã khởi sự. Chú Lương, bạn học của anh em, mặc dù con người mảnh khảnh, đã tỏ ra rất can đảm trước mặt các quan chức. Tấm gương anh dũng và những lời nói đanh thép của chú đã tăng tinh thần rất nhiều cho hai ông chánh phó xã ủy cùng bị bắt với chúng tôi. Cả hai đều sẵn sàng chịu chết chứ không chối đạo. Tuy nhiên anh em đã biết: thần trí lanh lẹ chứ xác thịt thì yếu đuối. Anh em hãy cầu nguyện nhiều cho tôi và cho họ, đừng ai trong chúng tôi phải hổ thẹn mà thua cuộc. Ba bạn đồng hành của tôi, ngoài sự kiện phải đeo gông, ban đêm còn phải bị còng sắt nơi chân.
4. Riêng tôi thì chỉ có cảnh đeo gông. Đời sống trong lao tù nói ra thật khổ cho thân xác. Ngục giam chúng tôi hoàn toàn u tối, giữa ban ngày cũng không trông thấy gì. Đã tối tăm lại còn hôi tanh, muỗi đốt, nóng bức, nghẹt khói: để cho anh em có một ý niệm sơ sơ về cảnh khổ.
5. Tuy nhiên tôi vẫn tạ ơn Thiên Chúa, vì nhờ có sự yên lặng bao quanh, tôi cầu nguyện và suy niệm được dễ dàng. Tôi vẫn thầm xác tín rằng: không gì có thể làm cho tôi xa lìa tình thương của Chúa Giêsu Kitô, dù lao tù, dù đói khát, dù gươm giáo, dù sự chết, là vì chính Chúa Kitô là sự sống của tôi.
6. Tử đạo bằng máu quả thật là họa hiếm, Thiên Chúa chỉ ban cho một số ít người: vì là hồng ân hoàn toàn, chứ không phải là công nghiệp của ai. Nhưng mà tử đạo bằng ước muốn, bằng tình yêu... là của hết mọi người. Và cũng có thể là của riêng những người có tinh thần nghèo khó, hiếu hòa và tâm hồn trong sạch.
7. Thành Giêrusalem mới, theo Thánh Kinh, có mười hai cửa vào: nếu không vào nổi qua hồng môn, thì cũng còn những cửa khác đang mở sẵn. Là những lối vào khác nhau, nhưng cùng dẫn về một trung tâm điểm, cùng đưa tới một mục đích là được hưởng Thiên Chúa.
8. Tôi xin nhắc lại: không phải tình cờ mà chúng tôi bị rơi vào những bàn tay hung tàn, nhưng đó là một xếp đặt của Chúa Quan Phòng.
9. Tôi tạ ơn Chúa hết tâm hồn, và nguyện xin Ngài gìn giữ các vị Giám mục, các cha thừa sai, các linh mục chúng ta được khang an thánh thiện, cho Giáo Hội Bắc Việt được vinh quang thịnh đạt.
10. Xin Chúa hộ giúp, bảo vệ các Ngài và cả anh em là những bạn thân hữu, xin cho anh em mỗi ngày một thăng tiến trên đường tu đức.
11. Thực ra tôi linh cảm là giờ tôi bị tiêu hủy đã gần đến. Tôi đã giữ trọn đức Tin, đã hoàn tất cuộc chạy đua, tôi hy vọng Đấng thẩm phán công minh sẽ ban cho tôi phần thưởng công chính, không những cho tôi mà còn cho hết những ai đã yêu mến đón chờ Ngài đến.
12. Viết mấy dòng này trong giờ phút sắp được tử đạo để nói rõ sự kiện là tôi quí mến anh em thực tình. Anh em hãy yêu thương nhau, hãy vâng lời các vị bề trên, hãy tuân giữ hết mọi luật pháp trong cộng đoàn: trung thành trong sự nhỏ mọn để đáng hưởng phúc Thiên Đàng.
13. Khi tôi chết rồi, nếu còn làm được chút gì nữa bên cạnh tòa Chúa, tôi hứa sẽ không bao giờ quên anh em. Xin vĩnh biệt.
Ngày 24.3.1857
Phaolô Tịnh
Thánh Maria Đức Mẹ Chúa Trời cầu cho chúng con...
Nguyễn Thái Hùng
30 tháng 3.2021
++++++++++++
(Ngày 24.3.1857, 12 ngày trước khi bị xử tử, trích trong Le clergé Tonkinois
et ses Prêtres Martyrs, trang 94-95)
https://thanhcavietnam.net/forum/showthread.php?t=1019