TIN MỪNG CHÚA NHẬT - LỄ TRỌNG

CN34TNC -Đức Giêsu Kitô Vua Vũ Trụ

“Lạy Ngài, khi nào về nước Ngài, xin nhớ đến tôi”. (Lc 23, 35-43)
Đọc các tin khác ➥
TÌM KIẾM

Bài thơ của Đất

Thứ hai - 17/11/2025 05:37 | Tác giả bài viết: L.m Giuse Hoàng Kim Toan |   39
Trong thẳm sâu của đất, có một đạo âm thầm
Cam nhan dat nuoc
Cam nhan dat nuoc

Bài thơ của Đất

 

Đất không chỉ là nơi ta đứng,

mà là nơi mọi sự bắt đầu và trở về.

Trong thẳm sâu của đất,

có một đạo âm thầm

— không lời, không sách vở —

chỉ có sự kiên nhẫn, bao dung

và khả năng biến mọi điều nhỏ bé

thành sự sống.

1. Đất dạy ta sống từ nguồn cội

Đất sinh ra mọi sự mà không cần phô trương.

Hạt giống nằm im trong lòng đất,

như một lời cầu nguyện không tiếng,

rồi một ngày mở mắt thành mầm.

Đất dạy ta trở về với gốc rễ của mình,

với sự chân thật giản đơn

mà ta thường đánh mất trong ồn ào đời sống.

Sự sống lớn lên từ thinh lặng.

Đất biết điều đó.

Và nếu ta lắng, ta cũng biết.

2.. Đất là bài học về sự khiêm nhường

Đất ở dưới tất cả,

dưới chân ta, dưới nước, dưới trời,

dưới cả những điều ta coi như tầm thường.

Nhưng chính nơi thấp nhất ấy,

mọi sự sống tìm chỗ trú.

Khiêm nhường của đất

không phải là tự hạ,

mà là biết mình thuộc về mọi sự:

cây thuộc về đất, người thuộc về đất,

và cả nước mắt, mồ hôi, tro tàn

đều tìm về đất để được ủi an.

3. Đất biết đón nhận và biến đổi

Không gì con người ném xuống

mà đất từ chối:

cành khô, rác rưởi, xác mục, giọt lệ,

đất đều nhận.

Và bằng một sự bao dung kỳ diệu,

đất chuyển hóa chúng

thành dưỡng chất cho tương lai.

Đất là biểu tượng của lòng từ bi.

Từ bi không phải là giữ cho mình sạch sẽ,

mà là có khả năng biến điều xấu

thành điều lành.

4. Đất không vội vàng

Trong đất, thời gian trôi theo cách của đất.

Không gấp gáp, không bị cuốn đi.

Một mầm cây cần bao lâu để lớn,

đất không đòi biết.

Mưa nắng đến sớm hay muộn,

đất vẫn ở đó —

kiên trì, bình thản, vững vàng.

đạo của đất nhắc ta rằng:

không có sự sống nào vội nở mà không dễ úa tàn.

5. Đất là nơi chữa lành

Khi con người kiệt sức,

họ tìm đến thiên nhiên,

và ở cuối cùng của thiên nhiên

luôn là đất.

Chạm vào đất,

con người được nhắc nhớ mình cũng là bụi,

và được an ủi rằng

không có nỗi đau nào vĩnh viễn,

mọi mất mát đều có thể

được ủi an trong vòng tay của đất.

 

6. Đất là lời mời gọi trở về

Mỗi khi ta hoang mang,

đất thầm nói:

“Hãy trở về.

Hãy bước bằng đôi chân thật của mình,

và chạm vào ta.

Ta sẽ giữ lấy người.”

 

Đất không tôn giáo, không giáo điều,

nhưng có một linh đạo sâu thẳm:

linh đạo của sự sống âm thầm,

của biến đổi hiền lành,

của bình an không tranh giành,

của trở về và buông xuống.

Joshkimt

 Tags: Bài thơ

Tổng số điểm của bài viết là: 0 trong 0 đánh giá

Click để đánh giá bài viết
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây