Chúa Nhật XXXIV – TN – C
Giê-su Ki-tô là Vua của đời tôi
Theo lịch Phụng Vụ, Chúa Nhật hôm nay (20/11/2016), kết thúc mùa thường niên. Và, theo truyền thống, hôm nay, Giáo Hội Công Giáo long trọng kính Chúa Giêsu Kitô Vua.
Thật ra, không phải hôm nay, mà ngay từ khi Đức Giê-su xuống thế làm người, để thực thi chương trình cứu độ, đã có một nhóm người tôn vinh Ngài là Vua. Nhóm người đó chính là “mấy nhà chiêm tinh”.
Chuyện kể rằng: Khi thấy “có vì sao của Người xuất hiện bên phương Đông”, họ đã có một cuộc hành trình tìm kiếm để “bái lạy Người”. Bắt đầu từ phương Đông, họ đến Giê-ru-sa-lem, ở đó họ được các thượng tế và kinh sư cho biết “Belem, miền đất Giu-đa… là nơi vị lãnh tụ… sẽ ra đời”. Nhờ lời chỉ dẫn đó, họ đã đến tận nơi, “và sấp mình thờ lạy”. (x.Mt 2, 6…11)
Rõ nét nhất để nói rằng Đức Giê-su là Vua, chính là lời loan báo của sứ thần Gabrien cho cô trinh nữ Maria. Lời loan báo rằng: “Thưa bà Maria… bà sẽ thụ thai, sinh hạ một con trai, và đặt tên là Giêsu, Người sẽ nên cao cả, và sẽ được gọi là Con Đấng Tối Cao, Đức Chúa là Thiên Chúa sẽ ban cho Người ngai vàng vua David, tổ tiên Người. Người sẽ trị vì nhà Giacóp đến muôn đời, và triều đại Người sẽ vô cùng vô tận”. (Lc 1, 31-33).
Và, trong những ngày thực thi sứ vụ loan báo Tin Mừng, có không ít người nhìn Đức Giê-su như là một vị Vua – Vua của đời họ, khi lớn tiếng nói: “Lạy ông Giê-su, Con vua Đa-vít”.
Rồi, đỉnh điểm của lời tôn vinh, đó là hôm Ngài cùng các môn đệ lên Giê-ru-sa-lem, chuyện kể rằng: “nghe tin Đức Giê-su tới… họ cầm nhành lá thiên tuế ra đón Người và reo hò: Hoan hô! Hoan hô! Chúc tụng Đấng ngự đến nhân danh Chúa! Chúc tụng Vua Ít-ra-en”. (Ga 12, 12-13).
**
Đức Giê-su là Vua, thế nhưng lạ lùng thay, cách Vua Giêsu lên ngôi, không giống như cách lên ngôi của những ông vua, những lãnh tụ trần thế. Vua Giêsu không dùng bạo lực, không dùng thủ đoạn, không dùng sức mạnh của họng súng, nhưng bằng chính “tình yêu thương”, một thứ tình yêu, dám “hy sinh mạng sống mình vì người mình yêu”, để “lên ngôi”.
Và quả thật, lịch sử ghi lại rằng: Vua Giê-su đã hy sinh mạng sống mình vì người mình yêu, trên thập giá tại “Đồi Sọ”, cho việc “lên ngôi” của Ngài.
Hôm đó, nơi Đồi Sọ, với cảnh chiều lộng gió, không một tiếng kèn, tiếng trống hay tiếng tung hô, nhưng là với “tiếng chày tiếng búa nện đinh”, nện không thương tiếc những chiếc đinh vào hai bàn tay và đôi chân của Đức Giê-su, một cách để dán chặt cơ thể Ngài vào thập giá, và cuối cùng là giương cao xác Ngài lên, trên thập giá có một dòng chữ “Người này là Giê-su, vua dân Do Thái”.
Vây quanh đồi Sọ, là hàng ngàn người với những tiếng hò hét “buông lời nhạo báng”, với những lời thách thức ngạo mạn “Nếu ông là Vua dân Do Thái thì cứu lấy mình đi” v.v…
Trên thập giá, Vua Giê-su đã không xấu hổ về những lời nhục mạ đó. Trái lại, Ngài đã chứng tỏ cho mọi người thấy, Ngài thật sự là Vua, Vua-Tình-Yêu, một tình yêu “chậm giận và hay tha thứ”, qua lời nguyện của mình, rằng: “Lạy Cha, xin tha cho họ, vì họ không biết việc họ làm”.
Hôm đó, cùng trên núi Sọ, có hai tên gian phi, một tên “cũng nhục mạ người”. Nhưng tên kia thì không. Người gian phi này, thưa với Đức Giêsu, rằng: “Ông Giêsu ơi, khi ông vào Nước của ông, xin nhớ đến tôi!”. Và anh ta đã toại nguyện. Ngay lập tức, sau lời kêu xin của anh ta, Giêsu – Vua-Tình-Yêu, đã nói với anh ta, rằng: “Tôi bảo thật anh, hôm nay, anh sẽ được ở với tôi trên Thiên Đàng”.
Hơn bảy trăm năm trước, ngôn sứ Mikha đã tiên báo “Phần ngươi, hỡi Belem Epratha… từ nơi ngươi… sẽ xuất hiện một vị có sứ mạng thống lĩnh Israel”. (Mk 5, 1).
Đúng, vai trò của Đức Giêsu đến thế gian là để thi hành sứ-mạng-thống-lĩnh-Israel. Thống lĩnh Israel, nhưng Ngài không thống lĩnh quốc gia “thuộc về thế gian này” mà là thống lĩnh con dân Israel, đưa họ trở về với chân lý và sự thật.
Chân lý và sự thật đó đã được Vua Giêsu công bố, rằng: “Như ông Môse đã giương cao con rắn trong sa mạc. Con Người cũng sẽ phải được giương cao như vậy, để ai tin vào Người thì được sống muôn đời”. (Ga 3,15).
Thế nên, đừng thất vọng về những gì đã xảy ra trong ngày lên ngôi của Vua Giêsu. Và cũng đừng bao giờ quên lời công bố của Vua Giê-su (nêu trên), vì đó là thông điệp đời đời cho những ai đặt niềm tin vào Ngài.
***
Hơn hai ngàn năm đã trôi qua, đã có không ít người đặt niềm tin vào Vua Giê-su, trong đó có chúng ta.
Thế nhưng, có bao giờ chúng ta tự hỏi, đặt niềm tin vào Đức Giê-su, nhưng tôi có thực sự chọn Ngài là Vua của đời tôi?
Hay, chúng ta lại ngả ngớn với một thế giới cổ súy cho một nền văn hóa sự chết, với một thế giới ngả theo chủ nghĩa thế tục? Và, xem đó như là những vị vua của đời tôi!
Lm Charles E. Miller, với kinh nghiệm của mình, đã cảnh báo: “Chủ thuyết thế tục quả quyết ‘vương quốc của cải’ là tại đây trên trần thế. Nó bác bỏ mọi hình thức tôn giáo về đức tin và phụng tự. Chủ nghĩa duy vật rao giảng một học thuyết, theo đó, tiện nghi, khoái lạc và tiền bạc là những mục tiêu duy nhất và tối thượng của cuộc sống”.
Quyến rũ đấy! nhưng đừng quên lời Đức Giê-su truyền dạy: “Được lời lãi cả thế gian mà mất linh hồn thì nào được ích gì”.
Hãy nhìn xem, suốt chiều dài lịch sử con người, đã có ai là thần dân của “vương quốc thế tục”, khi chết đi, có mang được gì “về bên kia thế giới” hay chỉ là “ngoài trống vắng mà thôi”?
Chúng ta luôn phải nhớ rằng, đã là người môn đệ của Chúa, dù đang “ở trong thế gian nhưng không thuộc về thế gian; sống ở giữa đời nhưng không sống như người đời”.
Cho nên, thật phải đạo khi hôm nay chúng ta hãy tự hỏi mình, rằng: Tôi đang là thần dân của ai? Của vương quốc thế tục hay vương quốc Nước Trời?
Nếu là vương quốc thế tục, phải coi chừng, vì Lời Chúa có phán dạy rằng: “Hãy ra khỏi thành ấy đi, để khỏi thông đồng với tội lỗi của nó và hứng lấy những tai ương dành cho nó”. (x. Kh 18, 4).
Sô-đô-ma… Vâng, thành Sô-đô-ma, một vương quốc thế tục, như một minh chứng điển hình cho lời cảnh báo đó. Chính Đức Giê-su, trong những ngày còn tại thế, Ngài cũng đã nhắc lại những tai ương dành cho nó, đó là “Thiên Chúa khiến mưa lửa và diêm sinh từ trời đổ xuống tiêu diệt tất cả”. (x.Lc 17, 29).
****
Thế nên, hãy nghe lại lời khẩn cầu của tên gian phi: “Ông Giêsu ơi! khi ông vào nước của ông, xin nhớ đến tôi”. Và, nên chăng, đây cũng là lời khẩn cầu của mỗi chúng ta?
Người gian phi, chưa có một ngày là môn đệ Đức Giêsu, nhưng anh ta đã tin, không phải tin Đức Giê-su giải thoát cái chết của mình khỏi thập giá, nhưng là tin vào một Vua Giê-su sẽ giải thoát mình khỏi sự chết đời đời.
Cũng vậy, với chúng ta hôm nay. Sống trong một thế giới cổ súy cho một nền văn hóa sự chết, sống trong một xã hội xem chủ nghĩa thế tục như là cứu cánh của cuộc đời, có ai trong chúng ta không một lần “bị đóng đinh” vào sự mời mọc, sự gạ gẫm, sự lôi cuốn của nó, để rồi nó dẫn chúng ta đến sự chết đời đời?
Có ai trong chúng ta không một lần bị đóng đinh vào những đam mê của thú vui xác thịt? Hoặc vào những cám dỗ của tiền tài danh vọng v.v…?
Ai sẽ giải thoát chúng ta, phải chăng là chính “ông Giê-su”?
Thưa, đúng vậy. Thánh Phao-lô, (sau cú ngã ngựa tại Damas, ngài đã từ bỏ vai trò thần dân của vương quốc thế tục Roma, để trở thành thần dân của Vua Giê-su), đã chia sẻ cảm nghiệm của mình, rằng: “Anh em hãy vui mừng cảm tạ Chúa Cha… Người đã giải thoát chúng ta khỏi quyền lực tối tăm, và đưa vào vương quốc Thánh Tử chí ái, trong Thánh Tử, ta được ơn cứu chuộc, được tha thứ tội lỗi”. (x.Cl 1, 12…13).
Vâng, dưới gầm trời này, không ai có thể cứu chuộc ta. Chỉ duy nhất một người, đó chính là Đức Giê-su. Thánh Phao-lô xác tín: “Nhờ máu Người đổ ra trên thập giá, Thiên Chúa đã đem lại bình an cho mọi loài dưới đất và muôn vật trên trời”, trong đó có chúng ta.
Thế nên, mỗi sớm mai thức giấc, đừng vội nghĩ: hôm nay ăn gì mặc gì, hôm nay chứng khoán tăng hay giảm, “đô” lên hay xuống, hôm nay phải kiếm bao nhiêu tiền v.v… mà hãy nhìn lên thánh giá Chúa Giêsu, đọc lời khẩn nguyện “Ông Giêsu ơi!... xin nhớ đến tôi” với lòng xác tín rằng: Vua của chúng ta tên là Giê-su Ki-tô.
Vâng, không có tên nào khác cả, không là Donal Trump, không là Tập, là v.v… và v.v… Chỉ một tên duy nhất “Giê-su Ki-tô – Ngài là Vua đời tôi”.
Petrus.tran
Những tin mới hơn
Những tin cũ hơn