TIN MỪNG CHÚA NHẬT - LỄ TRỌNG

Chúa Nhật XXIII Thường Niên – Năm C

“Ai không từ bỏ tất cả của cải mình có, thì không thể làm môn đệ Ta”. (Lc 14, 22-33)
Đọc các tin khác ➥
TÌM KIẾM

Hãy vui mừng, vác thập giá mình

Thứ bảy - 06/09/2025 05:25 | Tác giả bài viết: Petrus.tran |   67
“Ai yêu cha yêu mẹ hơn Thầy, thì không xứng với Thầy. Ai yêu con trai con gái hơn Thầy, thì không xứng với Thầy” (Mt 10, 37).

Chúa Nhật XXIII – TN – C
Hãy vui mừng, vác thập giá mình…

snTM 060925a


Theo đạo, hay nói đúng hơn, theo Chúa Giê-su không giản dị chỉ là đi nhà thờ, hay lãnh nhận các Bí Tích, nhưng còn phải thực thi những điều Ngài đã truyền dạy.

Trong những ngày còn tại thế, Chúa Giê-su có lời truyền dạy rằng: “Không phải bất cứ ai thưa với Thầy, ‘Lạy Chúa! lạy Chúa!’ là được vào Nước Trời cả đâu! Nhưng chỉ ai thi hành ý muốn của Cha Thầy là Ðấng ngự trên trời, mới được vào mà thôi” (Mt 7,21).

Có rất nhiều điều Chúa Giê-su đã truyền dạy. Và, Ngài coi đó như là điều kiện không thể thiếu cho những ai muốn theo Ngài.

Một trong những điều Chúa Giê-su truyền dạy, chúng ta có thể nói, đó là điều kiện “tiên quyết” để theo Ngài, đó là “vác thập giá mình mà đi theo”. Lời truyền dạy quan trọng này được ghi chi tiết trong Tin Mừng thánh Luca. (Lc 14, 25-33).

**
Theo Tin Mừng thánh Luca ghi lại, thì: “Hôm ấy, có rất đông người cùng đi đường với Đức Giê-su.” Cùng-đi-đường-với Đức Giê-su, phải chăng là trong số đông người đó, có người muốn trở thành môn đệ của Ngài? Thưa, cũng có thể lắm chứ!

Thế nên, rất hợp lý khi Đức Giê-su đã quay lại bảo họ: “Ai đến với tôi mà không dứt bỏ cha mẹ, vợ con, anh em, chị em và cả mạng sống mình nữa, thì không thể làm môn đệ tôi được.” (x.Lc 14, 26).

Một, một lời dạy bảo, thoạt nghe có thể làm cho nhiều người nghe phải cảm thấy giật mình! Vâng, sẽ có người giật mình, vì lời dạy bảo này xem ra mâu tuẫn với điều răn thứ tư “Hãy thảo kính cha mẹ”.

Thật ra, khi nói lên lời yêu cầu nêu trên, Đức Giêsu không tự tạo ra mâu thuẫn giữa lời yêu cầu với điều răn thứ tư. Văn chương Cựu ước của Israel không có kiểu nói so sánh “hơn hay kém”. Đức Giêsu, khi nói như thế, Ngài muốn đặt ra một bậc thang giá trị cho một chọn lựa. Muốn là môn đệ của Đức Giê-su ư! Phải đặt Chúa lên hàng ưu tiên số một trong bậc thang giá trị của con người.

Đừng quên, có một lần nọ, Đức Giêsu cũng đã nói, rằng: “Ai yêu cha yêu mẹ hơn Thầy, thì không xứng với Thầy. Ai yêu con trai con gái hơn Thầy, thì không xứng với Thầy” (Mt 10, 37).

Hôm ấy, Đức Giê-su rất quyết liệt khi nói: “Ai không vác thập giá mình mà đi theo tôi, thì không thể làm môn đệ tôi được.” (x.Lc 14, 27).

***
Muốn là môn đệ của Đức Giê-su, không ai được phép sống một đời sống đức tin “nửa vời”. Đức Giê-su đã cảnh báo điều này, qua việc kể hai câu chuyện điển hình.

Chuyện thứ nhất, nói về việc xây một cái tháp. Để thành công, người xây “phải ngồi xuống tính toán phí tổn”, bởi nếu sau khi “đặt móng rồi (lại) không có khả năng làm xong, thì mọi người thấy vậy sẽ lên tiếng chê cười”.

Chuyện thứ hai, nói về một vị vua muốn đi giao chiến với vị vua khác. Muốn chiến thắng, trước tiên, ông ta phải ngồi xuống bàn tính xem tương quan lực lượng hai bên.

Không khó lắm để chúng ta nghĩ rằng, đó chính là một lời “cảnh báo”, cảnh báo cho những ai muốn đi theo Ngài, rằng họ “phải chuẩn bị” cho một cuộc sống mới. Một cuộc sống mà họ phải là những môn đệ trung thành và sẵn sàng “từ bỏ hết những gì mình có”.

Về hai câu chuyện này, Cha Charles E.Miller có lời chia sẻ, rằng “Với tư cách là môn đệ của Chúa, chúng ta biết chắc là mình được mời gọi đáp lại cách hào phóng, chứ không theo chủ nghĩa tối thiểu, hoặc vin cớ này cớ nọ để không sống một đời sống Công Giáo như được mong đợi”.

Đúng vậy. Có lần Đức Giê-su nói: ”Ai đã tra tay cầm cày mà còn ngoái lại đằng sau thì không thích hợp với Nước Thiên Chúa” (x.Lc 9,62).

Thế nên, chúng ta phải sẵn sàng vác-thập-giá-mình-mà-đi-theo-Chúa. Chúng ta phải sẵn sàng từ-bỏ-hết-những-gì-mình-có. Bởi vì, nếu không vác, không từ bỏ, chúng ta “không thể làm môn đệ Chúa được.”

Các vị môn đệ xưa, Kinh Thánh gọi là Nhóm Mười Hai, chính là những người tiên phong cho lời truyền dạy của Đức Giê-su. Tấm gương bốn người môn đệ đầu tiên, khi đáp lời mời gọi của Đức Giêsu, hẳn là một bài học tốt cho những ai muốn “Theo Chúa”.

Chuyện được kể lại rằng: một hôm, “Đức Giê-su đi dọc biển hồ Ga-li-lê, thì thấy hai anh em kia, là ông Si-mon… và người anh là An-rê, đang quăng lưới chài xuống biển. Người bảo các ông: Các anh hãy theo tôi… Lập tức hai ông bỏ chài lưới mà đi theo Người”.

Trường hợp hai anh em con ông Dê-bê-đê là Gioan và Gia-cô-bê, cũng thế. Khi được Thầy Giê-su gọi, hai ông cũng đã “bỏ thuyền, bỏ cha lại mà theo Người” (x.Mt 4, 18-22).

Những vị môn đệ này, không chỉ “từ bỏ mọi sự”, không chỉ “vác thập giá”, mà còn chịu đóng đinh trên thập giá như Thầy Giê-su, xưa. Tông đồ Phê-rô, như một điển hình.

Còn thánh Phaolô ư? Thưa, tuy là người Do Thái, nhưng thánh Phao-lô một có thứ quyền rất vinh dự, đó là quyền công dân Roma. Thế mà ngài dám “Từ bỏ” cái quyền đó, để trở nên người môn đệ của Chúa. Hành động này, người đời gọi là ngu dại, nhưng người tông đồ dân ngoại lại coi đó như là “…được hưởng niềm vui đó trong Chúa” (x.Plm 20).

****
Lịch sử hơn 2000 năm của Giáo Hội, cũng đầy dẫy những cái tên, những chứng tá cho sự ”từ bỏ” và “vác thập giá” đi theo Đức Giê-su.

Một Maria Goretti mới 12 tuổi, đã vác một “cây thập giá”, in hằn mười bốn nhát dao oan nghiệt, để thực thi lời Chúa đã truyền dạy: “Phúc thay ai có tâm hồn trong sạch, vì họ sẽ được nhìn thấy Thiên Chúa” (Mt 5, 8).

Để lời dạy của Chúa Giê-su rằng: “Không có tình yêu nào cao cả hơn tình yêu của người đã hy sinh tính mạng vì bạn hữu của mình”, được tỏa sáng, Cha Maximilien Kolbe đã sẵn sàng “chết thay” cho một bạn tù, hồi Đệ nhị thế chiến.

Thế giới hôm nay, một thế giới của tội lỗi, dục vọng, vô cảm, hận thù, ghen ghét, ích kỷ v.v… vẫn cần và rất cần một chút “muối”, một ít “men”, một “đốm lửa” đến từ chúng ta, là những người đã “theo đạo – theo Chúa”. Để làm được điều đó, chúng ta phải-từ-bỏ-mình, phải-vác-thập-giá-mình.

Vâng, chúng ta hãy từ-bỏ-mình, hãy vác-thập-giá-mình. Rất giản dị, khi chúng ta “Cố gắng yêu thương người. Dù người không yêu ta, hãy cứ yêu thương hoài”, đó là lúc chúng ta đã-từ-bỏ-chính-mình

Khi chúng ta “không oán ghét, không gây hận sầu”, đó là lúc chúng ta đã vác-thập-giá-mình, cây thập giá mang tên “nhân hậu, từ tâm, hiền hòa”, nói tắt một lời, đó là: cây thập giá mang tên tình yêu.

Từ-bỏ-mình… vác-thập-giá-mình… “Là một cuộc chiến đấu liên lỉ trên con đường nên thánh. Chiến thắng của Kitô giáo luôn là một thập giá, nhưng thập giá ấy đồng thời là ngọn cờ chiến thắng, được ta mang vác với một tình yêu dịu hiền, bất khuất chống lại những tấn công của ma quỷ”, cố Đức Giáo Hoàng Phanxicô, qua “Tông huấn HÃY VUI MỪNG HOAN HỈ”, đã có lời dạy như thế.

Thế nên, vâng lời Chúa Giê-su dạy, cũng như lời cố Đức Giáo Hoàng Phanxicô đã dạy, chúng ta: Hãy vui mừng, vác thập giá mình…

Petrus.tran

Tổng số điểm của bài viết là: 0 trong 0 đánh giá

Click để đánh giá bài viết
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây