TIN MỪNG CHÚA NHẬT - LỄ TRỌNG

Đại Lễ Chúa Giáng Sinh

“Hôm nay, Ðấng Cứu Thế đã giáng sinh cho chúng ta”. (Lc 2, 1-14)
Đọc các tin khác ➥
TÌM KIẾM

Lời Chúa THỨ NĂM TUẦN 1 THƯỜNG NIÊN

Thứ năm - 04/01/2024 13:53 |   549
Có người mắc bệnh phong đến gặp Đức Giê-su, anh ta quỳ xuống van xin rằng: “Nếu Ngài muốn, Ngài có thể làm cho tôi được sạch”. Người chạnh lòng thương giơ tay đụng vào anh và bảo: “Tôi muốn, anh sạch đi”. Lập tức, bệnh phong biến khỏi anh, và anh được sạch. (Mc 1,40-45)

11/01/2024
THỨ NĂM TUẦN 1 THƯỜNG NIÊN

t5 t1 TN

Mc 1,40-45


XIN CHÚA CHỮA LÀNH
Có người mắc bệnh phong đến gặp Đức Giê-su, anh ta quỳ xuống van xin rằng: “Nếu Ngài muốn, Ngài có thể làm cho tôi được sạch”. Người chạnh lòng thương giơ tay đụng vào anh và bảo: “Tôi muốn, anh sạch đi”. Lập tức, bệnh phong biến khỏi anh, và anh được sạch. (Mc 1,40-45)

Suy niệm: Theo luật Mô-sê, Người mắc bệnh phong cùi bị loại ra khỏi cộng đoàn, khỏi mọi sinh hoạt xã hội. Họ phải sống nơi hang hốc, mồ mả; ra đường họ phải lắc chuông để cho người ta biết và tránh xa mình. Ai lỡ đụng chạm đến họ thì bị coi là dơ bẩn và phải được thanh tẩy. Chúa Giê-su chạnh lòng thương xót anh cùi này. Ngài không tránh xa mà còn lấy tay đụng vào anh. Ngài không vì thế mà bị dơ bẩn trái lại Ngài chữa cho anh được sạch. Ngài còn bảo anh đi trình diện với tư tế để được công nhận hết bệnh và được trở lại với cộng đoàn. Anh cùi này thật hạnh phúc: anh vừa được Chúa chữa lành bệnh cùi vừa được phục hồi nhân phẩm.

Mời Bạn mạnh dạn sấp mình kêu xin Chúa Giê-su để Ngài đụng chạm đến bạn và chữa bạn lành những tật bệnh tâm hồn. Và với Chúa trong bạn, bạn biết nhạy bén cảm thông chia sẻ với những người bệnh tật, xấu số, bị bỏ rơi trong xã hội, để qua bạn họ cũng được Chúa đụng chạm đến và chữa lành.

Chia sẻ: Nguyên nhân nào khiến bạn thiếu can đảm mở lòng để yêu thương và quan tâm đến những người bệnh trong tâm hồn và trong thân xác?

Sống Lời Chúa: Siêng năng rước lễ và suy niệm Lời Chúa, để nhờ sống với Chúa bạn sẽ dễ dàng đón nhận Chúa nơi những người khốn cùng.

Cầu nguyện: Lạy Chúa, con muốn được Chúa chữa lành. Hãy phục hồi sức mạnh của linh hồn con. Lạy Chúa, con muốn được Chúa chữa lành, xin hãy chữa lành con. Amen.

BÀI ĐỌC TRONG THÁNH LỄ
THỨ NĂM TUẦN 1 THƯỜNG NIÊN

Ca nhập lễ

Tôi đã nhìn thấy Đấng ngự trên ngai cao cả, có vô số Thiên Thần thờ lạy và đồng thanh ca hát rằng: Đây danh hiệu vương quyền Người tồn tại muôn đời.

Lời nguyện nhập lễ

Lạy Chúa nhân từ, này dân Chúa đang hiệp lời cầu khẩn; nguyện xin Chúa dủ thương chấp nhận, để giúp chúng con biết nhìn thấy những việc phải làm và đủ sức thi hành trọn vẹn. Chúng con cầu xin…

Bài Ðọc I: (năm I) Dt 3, 7-14

“Chúng ta hãy khuyên bảo nhau cho đến bao lâu còn nói được là Hôm Nay”.

Trích thư gửi tín hữu Do-thái.

Anh em thân mến, như Thánh Thần phán rằng: “Hôm nay nếu các ngươi nghe tiếng Chúa, các ngươi đừng cứng lòng như thời chống đối, như ngày thử thách trong sa mạc, nơi cha ông các ngươi đã thách thức Ta, dù đã chứng nhận và thấy các việc Ta làm trong bốn mươi năm; vì thế Ta đã phẫn nộ với thế hệ đó và phán rằng: Tâm hồn chúng luôn luôn lầm lạc, chúng không nhận biết đường lối của Ta, nên Ta đã thề trong cơn thịnh nộ rằng: Chúng sẽ không được vào nơi an nghỉ của Ta”.
Anh em thân mến, anh em hãy coi chừng, kẻo có ai trong anh em thiếu lòng tin, lìa xa Thiên Chúa hằng sống. Mỗi ngày anh em hãy khuyên bảo nhau cho đến bao lâu còn nói được là “Hôm Nay”, để không ai trong anh em bị tội lỗi mê hoặc trở nên chai đá. Vì chúng ta được đồng phần cùng Ðức Kitô, nếu chúng ta giữ vững lòng tin thuở ban đầu cho đến cùng.

Ðó là lời Chúa.

Ðáp Ca: Tv 94, 6-7. 8-9. 10-11.

Ðáp: Ước chi hôm nay các ngươi nghe tiếng Ta: các ngươi đừng cứng lòng (c. 8).

Xướng: Hãy tiến lên, cúc cung bái và sụp lạy, hãy quỳ gối trước nhan Chúa, Ðấng tạo thành ta. Vì chính Người là Thiên Chúa của ta, và ta là dân Người chăn dẫn, là đoàn chiên thuộc ở tay Người.

Xướng: Ước chi hôm nay các bạn nghe tiếng Người: Ðừng cứng lòng như ở Mê-ri-ba, như hôm ở Ma-sa, trong khu rừng vắng, nơi mà cha ông các ngươi đã thử thách Ta, họ đã thử Ta mặc dầu đã thấy công cuộc của Ta.

Xướng: Ròng rã bốn chục năm, dòng giống này thực Ta đã ngán, khiến Ta thốt ra: dân lạc tâm địa chính thị bọn này, và bọn này không hiểu biết đường lối của Ta. Bởi thế, Ta đã thề trong cơn thịnh nộ: không khi nào chúng sẽ vào chốn nghỉ an Ta!

Bài Ðọc I: (Năm II) 1 Sm 4, 1-11

“Israel thất trận và hòm bia Thiên Chúa bị chiếm đoạt”.

Trích sách Sa-mu-en quyển thứ nhất.

Trong những ngày ấy, những người Phi-li-tinh kéo đến gây chiến, và Ít-ra-en phải xuất quân chống lại và đóng binh tại gần nơi gọi là Tảng Ðá Phù Hộ, còn người Phi-li-tinh đóng quân tại A-phếch và giàn trận đánh dân Ít-ra-en. Vừa giáp trận, dân Ít-ra-en đã phải rút lui trốn khỏi quân Phi-li-tinh; và trong trận đó có khoảng bốn ngàn binh sĩ bị giết rải rác khắp đồng ruộng. Khi tàn quân trở về trại, các kỳ lão Ít-ra-en nói rằng: “Tại sao hôm nay Thiên Chúa sát hại chúng ta trước mặt quân Phi-li-tinh? Chúng ta hãy đem hòm bia Thiên Chúa từ Si-lô đến giữa chúng ta, để cứu chúng ta khỏi tay quân thù”.

Rồi dân chúng phái người đến Si-lô đem hòm bia Thiên Chúa các đạo binh ngự trên các vệ binh thần (tới). Hai con Hê-li là Khóp-ni và Pin-khát cùng đi theo hòm bia Thiên Chúa. Và khi hòm bia Thiên Chúa đến trại, toàn dân Ít-ra-en lớn tiếng hoan hô vang trời dậy đất. Quân Phi-li-tinh nghe tiếng hoan hô, liền hỏi nhau rằng: “Tại sao trong trại quân Do-thái có tiếng hò la vang dậy?” Khi biết là hòm bia Thiên Chúa đã đến giữa trại, quân Phi-li-tinh sợ hãi và nói: “Thiên Chúa đã ngự đến trại quân địch”. Rồi chúng kêu than rằng: “Vô phúc cho chúng ta, mấy bữa nay đâu có tiếng hò la như vậy. Thật vô phúc cho chúng ta. Ai sẽ cứu chúng ta thoát khởi tay những vị thần minh cao siêu đó? Ðây là những thần minh đã giáng biết bao tai hoạ trên những người Ai-cập nơi hoang địa. Hỡi người Phi-li-tinh, hãy can đảm và hiên ngang, đừng chịu làm nô lệ dân Do-thái như chúng đã làm nô lệ chúng ta. Hãy can đảm mà chiến đấu”. Vậy người Phi-li-tinh giao chiến, và dân Ít-ra-en bị bại trận, và mạnh ai nấy chạy về trại mình. Và thật là một đại hoạ, bên Israel có đến ba mươi ngàn bộ binh tử trận. Hòm bia Thiên Chúa cũng bị chiếm đoạt. Cả hai con Hê-li là Khóp-ni và Pin-khát cũng tử trận.

Ðó là lời Chúa.

Ðáp Ca: Tv 43, 10-11. 14-15. 24-25

Ðáp: Lạy Chúa, xin cứu chúng con theo lòng từ bi của Chúa

Xướng: Nay Chúa đã xua đuổi và để chúng con đầy nhuốc hổ, Chúa không xuất trận với quân đội chúng con. Chúa đã bắt chúng con phải tháo lui trước quân thù, và những kẻ thù ghét chúng con tha hồ cướp của.

Xướng: Nay Chúa đã xua đuổi và để chúng con đầy nhuốc hổ, Chúa không xuất báng chê cười. Bị các quốc gia tha hồ chế nhạo, và bị các dân tộc trông thấy lắc đầu.

Xướng: Nay Chúa đã xua đuổi và để chúng con đầy nhuốc hổ, Chúa không xuất xua đuổi chúng con muôn đời. Sao Chúa lại ẩn giấu thiên nhan, Chúa quên lãng cảnh chúng con chịu thống khổ và áp bức?

Alleluia: 1 Sm 3, 9

Alleluia, alleluia! – Lạy Chúa, xin hãy phán, vì tôi tớ Chúa đang lắng tai nghe; Chúa có lời ban sự sống đời đời. – Alleluia.

Phúc Âm: Mc 1, 40-45

“Bệnh cùi biến mất và người ấy được sạch”.

Tin Mừng Chúa Giê-su Ki-tô theo Thánh Mác-cô.

Khi ấy, có một người bệnh cùi đến van xin Chúa Giê-su và quỳ xuống thưa Người rằng: “Nếu Ngài muốn, Ngài có thể khiến tôi nên sạch”. Ðộng lòng thương, Chúa Giê-su giơ tay đặt trên người ấy và nói: “Ta muốn, anh hãy khỏi bệnh”. Tức thì bệnh cùi biến mất và người ấy được sạch. Nhưng Người nghiêm nghị bảo anh đi ngay và dặn rằng: “Anh hãy ý tứ đừng nói gì cho ai biết, một hãy đi trình diện cùng trưởng tế và dâng của lễ theo luật Mô-sê, để minh chứng mình đã được khỏi bệnh”. Nhưng đi khỏi, người ấy liền cao rao và loan truyền tin đó, nên Chúa Giê-su không thể công khai vào thành nào được. Người dừng lại ở ngoài thành, trong những nơi vắng vẻ, và người ta từ khắp nơi tuôn đến cùng Người.

Ðó là lời Chúa.

Lời nguyện tiến lễ

Lạy Chúa, xin vui lòng chấp nhận của lễ chúng con đang thành khẩn tiến dâng, để nhờ của lễ này, chúng con được thánh hóa, và đạt được những điều chúng con tha thiết cầu xin. Chúng con cầu xin…

Ca hiệp lễ

Lạy Chúa, Chúa là nguồn mạch sự sống, và trong ánh sáng của Chúa, chúng tôi sẽ nhìn thấy ánh sáng.

Hoặc đọc:

Chúa phán: “Ta đến để chúng được sống, và được sống dồi dào hơn”.

Lời nguyện hiệp lễ

Lạy Thiên Chúa toàn năng, Chúa đã nuôi dưỡng chúng con trong thánh lễ này; xin cũng cho chúng con hằng biết sống thánh thiện mà phụng sự Chúa. Chúng con cầu xin…

Suy niệm

CHÚA GIÊ-SU – ĐẤNG CHỮA LÀNH
Lm. Gioan Trần Văn Viện

Trong thời Chúa Giê-su, người mắc bệnh phong không chỉ cảm thấy đau đớn về thể xác nhưng còn cả đau khổ trong tâm hồn vì bị mọi người coi là ô uế và xa lánh. Chúa Giê-su cảm thương và muốn chia sẻ với người bệnh về những gì mà anh đang phải chịu. Chúa không sợ bị người ngoài đánh giá là ô uế nên Người đã đụng chạm tới anh như một dấu chỉ của sự thương yêu, quan tâm và gần gũi. Chính Người, với lời nói “tôi muốn anh được sạch” đã chữa lành người bệnh và đã đưa anh gia nhập lại vào trong cộng đồng tôn giáo và xã hội. Chúa luôn luôn yêu thương con người như vậy và chỉ cần con người biết chạy đến với Chúa giống như anh bị bệnh phong đã quỳ xuống và khẩn xin Người cứu giúp. Như anh bệnh phong đã nhận ra bệnh tật của mình và ngày hôm nay chúng ta cũng được mời gọi không chỉ nhận ra những căn bệnh về thể xác nhưng đồng thời nhìn nhận lại những yếu kém, khuyết điểm trong đời sống tâm hồn để xin Chúa nâng đỡ và chữa lành cho chúng ta.

 

CHÚA CHỮA NGƯỜI PHONG HỦI
Lm. Giuse Đinh Lập Liễm

1. Phong hủi đối với những người Do thái là chứng bệnh ghê tởm, nhơ uế, bệnh nhân phải tuyệt thông với mọi người. Ai tiếp xúc với họ cũng bị coi là uế. Vì thế, người phong hủi thường phải ở những nơi cách biệt: đi đến đâu họ phải la lớn để mọi người biết mà tránh xa. Thân phận người phong hủi thật đáng buồn tủi! Bài Tin mừng hôm nay cho biết, người phong hủi dám đến xin Đức Giê-su chữa lành. Điều đó chứng tỏ  bệnh nhân có một niềm xác tín vào Chúa Giê-su. Chúa Giê-su vừa quyền phép lại vừa rất thương yêu. Đến với Ngài, chắc chắn sẽ không phải thất vọng.

2. Ông M. Carré nói: “Sống trong một thế giới đầy đau khổ trước mắt, thì chúng ta phải là những nhà chuyên môn của niềm tin cậy trông”. Vâng, trong lúc đau đớn tột cùng nơi thân xác vì bị trùng Hansen gặm nhấm rúc rỉa; trong lúc tâm hồn tan nát vì bị mọi người kinh tởm xa cách, chính trong lúc đau khổ ngút ngàn ấy người phung hủi lại hoàn toàn tin tưởng vào quyền năng của Thiên Chúa và trọn vẹn phó thác cho tình yêu của Ngài.

Thấy anh có lòng tin, Chúa Giê-su chạnh lòng thương, giơ tay đặt trên người ấy và nói: “Ta muốn anh khỏi bệnh”. Chạm đến người phong là phạm luật, khiến người ta khó chịu. Ngài muốn thay đổi những lệch lạc trong luật. Qua việc đặt tay của Chúa, con người được tiếp xúc thần tính của Ngài, nhờ đó được nhận lãnh ân sủng là sức sống của Ngài. Chính vì thế mà bệnh phong biến mất và anh ta được sạch.

3. Chúa Giê-su không chỉ chữa bệnh cho người bị phong cùi, mà còn đưa tay đụng đến anh, chứng tỏ Ngài không ghê tởm anh. Ngài còn dạy anh đi trình diện với tư tế để được công nhận hết bệnh và nhờ đó được nhập vào xã hội. Như thế, người phong cùi này vừa được chữa bệnh, vừa được phục hồi nhân phẩm. Nói cách khác, Chúa Giê-su vừa chữa anh khỏi bệnh tật phần xác vừa chữa anh khỏi bệnh tật tâm hồn. Chúng  ta tự hỏi mình: sự quan tâm của ta với những người nghèo khổ có được toàn diện như thế chưa?

4. Hãy tỏ lòng yêu thương những người bệnh tật xấu số.

Đọc những vần thơ của thi sĩ Hàn Mặc Tử, người thi sĩ thời danh mắc bệnh cùi cách đây không lâu lắm ở trại cùi Qui Hòa (Bình Định), biểu lộ những rung cảm trong cảnh sầu khổ, ta mới hiểu được nỗi đau khổ trong cảnh cô đơn thất vọng của người bị bệnh cùi như thế nào.

Đọc truyện cha Da-mi-en, vị tông đồ người hủi, ta mới thấy xúc động và cảm phục. Khi Đức Giám mục ở Ha-wai giới thiệu cha Da-mi-en với dân cùi ở đảo Molokai là cha tình nguyện đến phục vụ họ. Cha Da-mi-en rởn tóc gáy khi nhìn thấy họ đến sờ vào thân mình cha. Đức Cha giải thích cho cha Da-mi-en là họ không thể hiểu nổi một người ở phương xa, không bà con huyết thống gì với họ, lại còn trẻ, đẹp trai, lại có thể đến phục vụ họ trên mảnh đất cùng khốn này. Họ không tin mắt nhìn của họ nên mới đến sờ thử vào con người của cha, xem có thực sự mắc bệnh cùi không. Rồi họ nói với nhau: “Không”. Dần dần cha Da-mi-en hòa đồng được với họ, và không còn cảm thấy như ngày đầu. Một ngày kia đến lượt cha cũng mắc bệnh cùi.

5. Còn bệnh phong hủi thiêng liêng nữa.

Điều đáng nói là chúng ta phải nhìn đến thứ bệnh cùi thiêng liêng như là một thực tế của mọi thời đại. Các nhà tu đức học và dẫn đàng thiêng liêng thường coi tội lỗi là một thứ bệnh cùi thiêng liêng. Nếu bệnh cùi thể xác khiến người ta bị cô lập hóa về phương diện thể lý, nghĩa là phải sống tách biệt khỏi gia đình và xã hội, thì bệnh cùi thiêng liêng là tội lỗi cũng khiến người ta bị cô lập hóa về đời sống thiêng liêng.

Tội làm sứt mẻ tình bạn với Thiên Chúa và người khác. Có những tội khiến ta không còn dám đến nhà thờ và lên rước lễ. Tội còn làm sứt mẻ tình bạn, tình cộng đồng. Khi phạm tội, người ta thường muốn tránh người khác vì xấu hổ và người khác cũng không muốn gặp gỡ họ vì đã là nạn nhân hay không muốn trở thành nạn nhân.

6. Truyện: Phải biết cảm ơn Chúa

Trong cuốn truyện thuộc loại Tự Thuật của một người Cha nọ có ghi những ý nghĩ như sau:

Một đêm kia, trong lúc đang đọc báo, tôi nghe đứa con gái bé nhỏ của tôi bảo: “Bố ơi, con sẽ đếm thử xem trên trời có mấy ngôi sao nhé”!

Sau đó tôi nghe giọng êm đềm dễ mến của con tôi bắt đầu đếm 1,2,3,4…. rồi tôi lại chú tâm vào chuyện đọc báo, không còn để ý đến tiếng con tôi nữa. Đến lúc tôi đọc xong, tôi chú ý lắng tai và nghe tiếng đứa con gái tôi vẫn tiếp tục đếm 223, 224, 225…. Đến đây, nó bỗng dừng lại, rồi quay sang nói với tôi: “Bố ơi, con không ngờ trên trời có nhiều sao đến thế”.

Nghe con gái bình luận thế! Tôi chợt nhớ thỉnh thoảng tôi cũng đã thầm nói với Chúa: “Chúa ơi, để con thử đếm xem con đã lãnh nhận bao nhiêu ơn lành của Chúa”. Và càng đếm, trái tim tôi hình như càng cảm thấy thổn thức, không phải vì âu sầu, mà vì quá nhiều hồng ân Chúa đè nặng. Rồi tôi cũng đã thường phải thốt lên như con gái tôi: “Lạy Chúa, con không ngờ đời con đã lãnh nhận nhiều ơn lành của Chúa đến thế”!

BIẾT VIỆC PHẢI LÀM và ĐỦ SỨC THI HÀNH
Emmanuel Nguyễn Thanh Hiền, OSB.
 
Qua Lời Tổng Nguyện của Thứ Năm Tuần I Thường Niên, năm chẵn này, các nhà phụng vụ muốn chúng ta cầu xin Chúa rủ thương chấp nhận, mà giúp chúng ta nhìn thấy những việc phải làm và đủ sức thi hành trọn vẹn.
 
Trong bài đọc một của giờ Kinh Sách, tác giả sách Huấn Ca đã cho thấy Thiên Chúa làm việc qua công trình sáng tạo của Người, tác giả đã tán dương vinh quang Thiên Chúa chói lọi nơi vẻ đẹp và sự hài hòa của thế giới, nhất là của các vì tinh tú. Còn phải nói thêm rằng, những gì chúng ta được chiêm ngưỡng, mới chỉ là một ánh lửa nhỏ mà thôi: Lạy Chúa là Thiên Chúa chúng con, Ngài xứng đáng lãnh nhận vinh quang, danh dự và uy quyền, vì Ngài đã dựng nên muôn vật, và do ý Ngài muốn, mọi loài liền có và được dựng nên.
 
Trong bài đọc hai của giờ Kinh Sách, thánh Athanaxiô cho thấy Ngôi Lời của Chúa Cha đã làm việc: trang điểm, xếp đặt và bao phủ muôn loài muôn vật. Ngôi Lời hiện diện khi Đức Chúa thiết lập cõi trời, Người hiện diện bên Chúa Cha như tay thợ cả, trước khi núi non được đặt nền vững chắc, trước khi có gò nổng, Người đã được sinh ra.
 
Trong bài đọc một của Thánh Lễ, sách Samuen quyển thứ nhất cho thấy: Thiên Chúa dường như bỏ mặc Dân của Người, Người không làm việc, không can thiệp, khiến Ítraen bị đánh bại và Hòm Bia bị chiếm đoạt.
 
Do đó, trong bài Đáp Ca, Thánh Vịnh 43, vịnh gia đã kêu xin Chúa hãy làm việc, hãy hành động: Lạy Chúa, xin thương tình cứu chuộc chúng con. Thế mà Ngài bỏ rơi, hạ nhục chúng con, với quân đội nhà, Ngài chẳng còn xuất trận, làm chúng con thua giặc chạy dài, kẻ ghét chúng con cứ mặc tình cướp phá.
 
Câu Tung Hô Tin Mừng mà các nhà phụng vụ đã chọn cho ngày lễ hôm nay cho thấy: Đức Giêsu luôn làm việc: Đức Giêsu rao giảng Tin Mừng Nước Trời, và chữa hết mọi kẻ bệnh hoạn tật nguyền trong dân.
 
Trong bài Tin Mừng, thánh Máccô tường thuật: Đức Giêsu chạnh lòng thương giơ tay đụng vào người mắc bệnh phong, và người bệnh phong đã được lành sạch. Chỉ một mình Đức Kitô, Đấng Cứu Độ duy nhất của chúng ta mới có thể chữa lành và làm cho chúng ta trở nên thanh sạch. Người luôn chạnh lòng thương, căn tính của Người là chạnh lòng thương, vì thế, Người không thể ngừng hành động, ngừng thương xót.
 
Các bài đọc Lời Chúa và những yếu tố đi kèm của ngày lễ hôm nay, cho chúng ta thấy: Thiên Chúa luôn làm việc, luôn hành động qua công trình tạo dựng, qua lịch sử Dân Chúa, và qua việc chữa lành cho người bệnh phong trong bài Tin Mừng hôm nay. Khi chiêm ngắm Thiên Chúa làm việc, chúng ta đã biết mình phải làm gì, và một khi đã biết việc phải làm, chúng ta hãy xin Chúa giúp chúng ta đủ sức thi hành cách trọn vẹn, bởi vì, không có Chúa chúng ta sẽ không thể làm được gì cả. Ơn chữa lành là ơn nhưng không của Thiên Chúa, phần cộng tác của chúng ta là “muốn được Chúa chữa lành”: quỳ xuống van xin như người bệnh phong hôm nay. Việc làm của chúng ta là kiên nhẫn cầu xin, và vững lòng trông cậy. Đó là công việc của chúng ta, ước gì nhờ ơn Chúa giúp, chúng ta nhận ra việc phải làm và quyết tâm làm cho đến cùng công việc của mình là: cậy trông, tín thác tuyệt đối vào Đức Kitô, ngay cả khi, chẳng còn gì để hy vọng nữa. Ước gì được như thế!



KHÔNG MUỐN AI BIẾT
Lm. Minh Anh, Tgp. Huế

“Đừng nói gì với ai!”.

“Là một nghệ sĩ, những gì đối với tôi xem ra quan trọng khi còn sống thì nay, chúng không là gì nữa. “Điều quan trọng duy nhất của tôi bây giờ là Chúa Kitô. Tôi không cần, cũng không muốn ai biết đến nữa!”. - Đọc được trên mộ của John Bacon, điêu khắc gia vĩ đại.  

Kính thưa Anh Chị em,

Không chỉ John Bacon, nhưng cả Thiên Chúa cũng vậy! Một đôi khi, Ngài cũng ‘không muốn ai biết’ việc Ngài làm. Lời Chúa hôm nay chứng tỏ điều đó. Thời Cựu Ước, với Hòm Bia giữa dân, Israel vẫn bị Philitinh đánh tả tơi; thời Tân Ước, sau khi chữa lành một người phong, Chúa Giêsu bảo, “Đừng nói gì với ai!”.

Bài đọc Samuel kể chuyện Israel xuất quân chống lại Philitinh đến gây chiến. Dân đóng trại gần nơi được gọi là “Tảng Đá Phù Hộ”; ấy thế, chẳng thấy Chúa phù hộ chút nào. Họ thua liểng xiểng. Tưởng có Hòm Bia, sẽ thắng; ngờ đâu thật bẽ bàng, Hòm Bia bị chiếm, Israel tan tác. Chúa muốn dân hiểu rằng, Ngài không phải là ông Bụt; chẳng ai sử dụng được Ngài. Ngài không cần nổi tiếng, ‘không muốn ai biết’; chỉ cần dân xác tín Ngài là khiên thuẫn, “Lạy Chúa, xin thương tình cứu chuộc chúng con!” - Thánh Vịnh đáp ca.

Với bài Tin Mừng, sau khi chữa lành một người cùi, Chúa Giêsu bảo anh, “Đừng nói gì với ai!”. Có lẽ Ngài nhận ra cái tạm bợ mơ hồ nơi sự phấn chấn của dân chúng trước những gì Ngài làm; có thể Ngài sẽ bị áp lực thi hành sứ vụ theo kiểu thế gian. Vì thế, Ngài ‘không muốn ai biết’. Vậy mà, danh tiếng Ngài vẫn lan rộng, mọi người lùng sục Ngài đến nỗi Ngài phải ở lại ngoài thành, trải nghiệm sự cô lập của thế giới người cùi. Cho người khác hoà nhập với cộng đồng, Ngài chấp nhận bị loại trừ!

Một sự thật thú vị ở đây là, dân chúng vẫn tìm đến Chúa Giêsu ở ‘những nơi khó đến’, và xem ra, Ngài thích có mặt ở ‘những nơi khó đến’ để chờ đợi những ai kiếm tìm Ngài. Tại sao? Bởi lẽ, cuộc đời Ngài chỉ nhằm thúc đẩy một sự hoán cải đích thực bên trong của các linh hồn, chứ không phải để được tung hô hoặc nổi tiếng. Ngài không quan tâm dư luận thế gian, một chỉ quan tâm đến việc thay đổi các con tim; Ngài không cần, cũng ‘không muốn ai biết!’. Vì vậy, rút vào nơi thanh vắng, Ngài chờ đợi Cha trên trời gửi đến cho Ngài những con người biết cởi mở tâm hồn mà Ngài sẽ hoán cải họ thực sự.

Kính thưa Anh Chị em,

“Đừng nói gì với ai!”; “Điều quan trọng duy nhất của tôi bây giờ là Chúa Kitô. Tôi không cần, cũng không muốn ai biết đến nữa!”. Phải chăng John Bacon đã thấm nhuần tinh thần của Phaolô, “Tôi coi tất cả mọi sự như thua thiệt, so với mối lợi tuyệt vời, là biết Đức Kitô. Vì Ngài, tôi đành mất hết, và tôi coi tất cả như rác!”. Cảm nghiệm Chúa tốt lành, với Phaolô, Bacon, mọi sự cao sang đời này chỉ là phân bón. Cũng thế, bạn và tôi hãy làm mọi việc để duy chỉ một mình Chúa biết; phần thưởng của bạn, Ngài cầm sẵn trên tay. Đừng sợ thất bại, cũng đừng tự phụ khi thành công. Muốn được vậy, noi gương Chúa Giêsu, hãy chọn cho mình một nơi thanh vắng giữa đời thường, trái tim mình; ở đó, Chúa Giêsu là trên hết, trước hết và là tất cả.

Chúng ta có thể cầu nguyện,

“Lạy Chúa, đừng để con huênh hoang muốn cả thế giới biết một việc tốt con làm. Cho con biết, Chúa cười vào mũi con. Điều quan trọng, Chúa biết, và con biết hoán cải!”, Amen.

 

Tổng số điểm của bài viết là: 0 trong 0 đánh giá

Click để đánh giá bài viết
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây