Bảy sự Thương Khó Đức Mẹ.
Tiên tri Simêon, lời như gươm sắc,
Xé nát lòng Mẹ, báo trước đoạn trường.
Con là Ánh Sáng muôn dân soi tỏ,
Nhưng cũng là Đá vấp ngã, thương đau.
Đêm trốn Ai Cập, đường xa hun hút,
Bồng Con thơ thoát gươm bạo quyền.
Mẹ đau đớn khi Con bị đời chối bỏ,
Nỗi sầu thương, buồn tủi cho thế nhân.
Rồi ba ngày lạc mất Con yêu,
Giữa Đền Thờ, lòng Mẹ rối bời.
Tìm Chúa trong lo âu và sợ hãi,
Khắc khoải: thế gian sao được cứu?
Đường thập giá, Con mang nặng gánh,
Mẹ gặp Con, lòng quặn thắt đau.
Chiều Thập giá, xác Con treo đó,
Mẹ đứng nhìn, cùng Con chịu án hình.
Đóng đinh xong, trời bỗng tối,
Mẹ quặn lòng, nghe tiếng hấp hối.
Ngọn giáo đâm, tim Con ngừng nhịp,
Mẹ phó dâng cùng Con dưới chân đồi.
Xác Con trao, Mẹ ôm vào lòng,
Vẫn tin rằng thần chết đã khuất phục.
Dẫu đớn đau, Mẹ trọn niềm tín thác,
Ngày Phục Sinh, Con sẽ sống hiển vinh.
Cửa mồ khép, chẳng tắt hy vọng,
Mẹ cùng các tông đồ nguyện cho đời.
Xin thôi đừng đóng đinh nhau, hại nhau nữa,
Sống lại yêu thương, dựng xây hòa bình.
Joshkimt