TIN MỪNG CHÚA NHẬT - LỄ TRỌNG

Lễ Truyền Tin

“Này Bà sẽ thụ thai, sinh hạ một con trai”. (Lc 1,26-38)
Đọc các tin khác ➥
TÌM KIẾM

Sám hốí là nhu cầu của tôi

Thứ bảy - 22/03/2025 08:36 | Tác giả bài viết: Petrus.tran |   85
“Thưa ông, xin cứ để nó lại năm nay nữa. Tôi sẽ vun xới chung quanh, và bón phân cho nó. May ra sang năm nó có trái, nếu không thì ông sẽ chặt nó đi” (x.Lc 13, 8-9).

Chúa Nhật – III – MC – C
Sám hốí là nhu cầu của tôi

tbd 220325a


Theo lịch phụng vụ, hôm nay (23/03/2025) chúng ta bước vào tuần thứ ba mùa Chay. Khi nói tới mùa Chay, cứ sự thường, không ít người nghĩ đến việc ăn chay và cầu nguyện.

Ăn chay và cầu nguyện, đó là điều Giáo Hội luôn mời gọi mỗi khi mùa Chay đến. Tuy nhiên, ngoài ăn chay và cầu nguyện, còn một thực tại được Giáo Hội nhắc nhở, đó là “sự sám hối”.

Sám hối là gì? Thưa, theo định nghĩa thông thường, sám hối là: “ăn năn, hối hận về tội lỗi của mình và mong được sửa chữa.” Khi nói tới sám hối, có thể nói, đó là việc không một ai được miễn trừ.

Có một nhà truyền giáo, trong một bài giảng với chủ đề sám hối, có lời chia sẻ rằng: “Không ai có thể nói rằng mình vô tội, không nhiều thì ít, mỗi chúng ta đều có những phút lầm lỡ, có khi cố ý, có khi vô ý, chúng ta đều đã có những lúc làm những điều không đáng làm, nói những lời không đáng nói, suy nghĩ những điều không đáng suy nghĩ. Đã có những lần chúng ta làm những việc mà mình phải tự thẹn với lương tâm. Do đó chúng ta không thể cho rằng mình là người vô tội mà đã có tội thì chúng ta phải ăn năn. Ăn năn vì vậy dành cho tất cả mọi người, không chừa một ai”. (nguồn: internet).

“Thiên Chúa là tình yêu” thế nên, Người rất muốn mọi người ăn năn sám hối. Qua môi miệng ngôn sứ Edekien, Thiên Chúa có lời phán truyền, rằng: “Ta chẳng vui gì khi kẻ gian ác phải chết, nhưng vui khi nó ăn năn sám hối để được sống.” (Ed 33, 11).

Đối với Đức Giê-su ư! Vâng, Ngài cũng đã coi việc sám hối là điều hệ trọng. Khởi đầu cho sứ vụ loan báo Tin Mừng, Đức Giê-su nói: “Anh em hãy sám hối và tin vào Tin Mừng.” Vào một ngày nọ, Ngài còn tuyên bố: “Trên trời sẽ vui mừng vì một người tội lỗi ăn năn sám hối, hơn là vì chín mươi chín người công chính không cần phải sám hối ăn năn” (Lc 15, 7).

**
Vâng, cái số “chín mươi chín người công chính không cần phải sám hối ăn năn”, vào thời Đức Giê-su còn tại thế, nhiều vô kể. Họ cho rằng, những người gặp tai ương hoạn nạn thường là do tội lỗi của người ấy gây ra. Họ cho rằng, những con người đó bị Thiên Chúa phạt.

Theo Tin Mừng thánh Luca ghi lại: Một ngày nọ, có một số những ông kẹ công chính “kể lại cho Đức Giêsu nghe chuyện những người Ga-li-lê bị tổng trấn Phi-la-tô giết, khiến máu đổ ra hòa lẫn với máu tế vật họ đang dâng”, với mục đích xem Ngài có phản ứng ra sao.

Hôm ấy, Đức Giê-su đã nói với họ rằng: “Các ông tưởng mấy người Ga-li-lê này phải chịu số phận đó vì họ tội lỗi hơn mọi người Ga-li-lê khác sao? Tôi nói cho các ông biết: không phải thế đâu; nhưng nếu các ông không sám hối, thì các ông cũng sẽ chết hết như vậy.”

Và, như một lời khuyến cáo mạnh mẽ, Ngài kể ra một trường hợp khác đầy thương tâm, đó là chuyện “mười tám người bị tháp Si-lô-ác đổ xuống đè chết.” Mười tám người này, Đức Giê-su nói: “Các ông tưởng họ là những người mắc tội nặng hơn tất cả mọi người ở thành Giê-ru-sa-lem sao?”

Trước sự thinh lặng của mọi người, Đức Giê-su thẳng thắn nói lại điều Ngài đã nói: “Tôi nói cho các ông biết: không phải thế đâu, nhưng nếu các ông không chịu sám hối, thì các ông cũng sẽ chết hết y như vậy”.

***
Tai ương, hoạn nạn xảy đến với con người ư! Vâng, Đức Giê-su nói: “…là để thiên hạ nhìn thấy công trình của Thiên Chúa được tỏ hiện”. Công-trình-của-Thiên-Chúa-được-tỏ-hiện, chứ không phải là vì người đó “tội lỗi”.

Thánh Phao-lô, với con mắt đức tin, đã có lời dạy rằng: “Không một thử thách nào đã xảy ra cho anh em mà lại vượt quá sức loài người. Thiên Chúa là Đấng trung tín: Người sẽ không để anh em bị thử thách quá sức, nhưng khi để anh em bị thử thách, Người sẽ cho kết thúc tốt đẹp, để anh em có sức chịu đựng.” (1Cor 10, 13).

Ông Gióp, như một điển hình. Vâng, theo Kinh Thánh ghi lại: “Ông (Gióp) là một con người vẹn toàn và ngay thẳng”. Ông còn “kính sợ Thiên Chúa và lánh xa điều ác” (x.G 1, 1).

Thế mà, tai ương, bất hạnh, khổ đau lại ập xuống gia đình ông ta. Chưa đầy hai mươi bốn tiếng đồng hồ, bò lừa, lạc đà bị cướp hết, chiên dê bị lửa thiêu rụi hết. Chưa hết, bảy người con trai và ba người con gái, khi “đang ăn tiệc trong nhà người anh cả của họ, thì một trận cuồng phong từ bên kia sa mạc thổi thốc vào bốn góc nhà, nhà sập xuống đè trên đám trẻ, họ chết hết”.

Thảm thương là vậy, thế nhưng, ông ta vẫn không hề “buông lời trách móc phạm đến Thiên Chúa”. Còn nữa, ngay chính bản thân ông, dù bị “ung nhọt ác tính từ bàn chân cho tới đỉnh đầu”, ông vẫn không một lời than van.

Trước lời nhạo báng, chế diễu, xúi giục của bà vợ, rằng “Hãy nguyền rủa Thiên Chúa và chết đi cho rồi”. Ông lớn tiếng đáp rằng: “Cả bà cũng nói như một mụ điên. Chúng ta đón nhận điều lành từ Thiên Chúa, còn điều dữ, lại không biết đón nhận sao!” (x.G 2, 10).

Tuy vậy, trước những đau khổ “quá lớn” như thế, ông than rằng: “Phải chi đừng xuất hiện ngày tôi chào đời, cũng như đêm đã báo: Đứa con trong bụng mẹ là một nam nhi… Sao tôi không chết đi lúc vừa mới chào đời, không tắt thở ngay khi lọt lòng mẹ”.

Than thở nhưng không tuyệt vọng. Ông tìm đến Chúa với lời nỉ non: “Tôi sẽ thưa với Chúa: Xin đừng kết án con, xin cho con biết tại sao…?” Và rồi, Thiên Chúa, qua môi miệng ông Ê-li-hu, nói với ông rằng: “Kiên nhẫn thêm chút nữa… Thiên Chúa dùng cái nghèo để giải thoát người nghèo, dùng khổ đau mà mở mắt họ” (x.G 36, 1… 15).

Vâng, Gióp đã kiên nhẫn, và rồi, trước mặt Thiên Chúa, ông thú tội mình: “Con biết rằng, việc gì Ngài cũng làm được, không có gì Ngài đã định trước mà không thành tựu”. Rồi ông thú nhận rằng: “Trước kia, con chỉ được biết về Ngài nhờ người ta nói lại, nhưng giờ đây, chính mắt con chứng kiến”.

Cuối cùng, ông làm điều, điều mà mọi Ki-tô hữu đều làm vào ngày thứ tư Lễ Tro, đó là: “trên tro bụi, con sấp mình thống hối ăn năn” (G 42, 6).

****
Như ông Gióp năm xưa, hôm nay chúng ta cũng hãy sấp-mình-thống-hối-ăn-năn.

Hãy biết rằng: “Thiên Chúa là Đấng từ bi và nhân hậu, Người đại lượng và chan chứa tình thương. Người không xử với ta như ta đáng tội. Và không trả cho ta theo lỗi của ta”.

Hồi ấy, Đức Giê-su có kể một dụ ngôn mô tả sự đại lượng và chan chứa tình thương của Thiên Chúa. Dụ ngôn được kể như sau “Người kia có một cây vả trồng trong vườn nho mình. Bác ta ra cây tìm trái mà không thấy, nên bảo người làm vườn: Anh coi, đã ba năm nay tôi ra cây vả này tìm trái, mà không thấy…”. (x.Lc 13, 6).

Chỉ… chỉ là một câu nói ngắn ngủi, chúng ta cũng có thể nhận ra sự kiên nhẫn của “ông chủ vườn nho”. Này nhé, theo luật Lêvi, người Do Thái được dạy, khi “trồng bất cứ một cây ăn trái nào, thì các ngươi sẽ kể trái nó là chưa cắt bì; trong ba năm các ngươi phải coi trái nó là chưa cắt bì, không được ăn. Năm thứ tư, mọi trái nó sẽ được thánh hiến trong một buổi lễ mừng ĐỨC CHÚA. Năm thứ năm, các người được ăn trái nó” (x.Lv 19, 23).

Như vậy, theo lời ông chủ nói “đã ba năm nay tôi ra cây vả này”, thì giá chót, cây vả này cũng đã được trồng sáu năm… Sáu năm kiên nhẫn đợi chờ… vẫn không thấy trái. Thế là, ông đã ra lệnh “anh chặt nó đi, để làm gì cho hại đất”. (x.Lc 13, 7).

Người làm vườn có chặt không? Thưa không. Nếu chặt, thì câu chuyện còn gì để nói tới. Nếu chặt, thì còn đâu để chúng ta nhìn thấy hình ảnh một Thiên Chúa “đại lượng và chan chứa tình thương!”

Hôm đó, người làm vườn nho, đã nói với ông chủ: “Thưa ông, xin cứ để nó lại năm nay nữa. Tôi sẽ vun xới chung quanh, và bón phân cho nó. May ra sang năm nó có trái, nếu không thì ông sẽ chặt nó đi” (x.Lc 13, 8-9).

Câu chuyện kết thúc, không thấy tác giả nói đến sự phản đối của ông chủ vườn nho. Vâng, điều này gợi cho ta nhớ đến lời Thánh Phao-lô, có nói: “Trong thời Thiên Chúa nhẫn nại, Người đã bỏ qua các tội lỗi người ta phạm” (Rm 3,…25).

*****
Hai thảm kịch và một dụ ngôn, chúng ta rút ra được điều gì! Phải chăng là “hãy sám hối và hãy sinh hoa trái”! Thưa, đúng vậy.
Nói tới việc sám hối… có ai trong chúng ta là người không có tội! Thánh Phao-lô, trong thư gửi tín hữu thành Roma, có nói: “Vì mọi người đều đã phạm tội, thiếu mất sự vinh hiển của Đức Chúa Trời” (x.Rm 3, 23). Tông đồ Gia-cô-bê có lời, rằng: “Kẻ nào biết làm điều lành mà không chịu làm, thì mắc tội” (x.Gc 4, 17).

Thiên Chúa, qua môi miệng ngôn sứ Isaia, có lời tuyên phán: “Hãy đến đây, ta cùng nhau tranh luận. Tội các ngươi, dẫu có đỏ như son, cũng ra trắng như tuyết; có thẩm tựa hồng điều, cũng hóa trắng như bông.” (Is 1, 18).

Vâng, hôm nay, chúng ta hãy-đến-đây… đến tòa-giải-tội. Nên “thu xếp đi xưng tội, bởi lẽ Bí Tích Giải Tội là một phần quan trọng trong việc dọn lòng đón mừng Chúa Phục Sinh”. Cha Charles E.Miller đã có lời khuyên dạy, như thế.

Chính việc sám hối (đi xưng tội), nó sẽ loại bỏ được những “con sâu độc hại”, đại loại như: sâu-bất-hòa, sâu-hận-thù, sâu-ghen-tuông, sâu-nóng-giận, sâu-tranh-chấp, sâu-bè-phái, sâu-chia-rẽ, và quan trọng đối với quý ông, đó là: sâu-rượu v.v… ra khỏi cây vả Ki-tô hữu của mỗi chúng ta.

Khi những con sâu độc hại nêu trên đã được loại bỏ, có phần chắc, cây vả Ki-tô hữu của mỗi chúng ta sẽ sinh nhiều hoa trái, hoa trái “bác ái, hoan lạc, bình an, nhẫn nhục, nhân hậu, từ tâm, trung tín, hiền hòa, tiết độ.”

Hãy tưởng tượng xem, nếu những hoa trái nêu trên, nở rộ tràn ngập trong mảnh vườn gia đình chúng ta, chẳng phải là chúng ta sẽ có một gia đình hạnh phúc, anh em hòa thuận, vợ chồng ý hợp tâm đầu, sao!

Có một điều, tưởng chúng ta cần lưu ý đến, đó là: muốn những hoa trái nêu trên luôn tươi tốt, luôn nở rộ… đừng quên “vun xới và bón phân”. Vâng, hãy vun xới và bón phân bằng Thánh Thể và Thánh Kinh.

Một cách cụ thể, hãy đến nhà thờ, nơi đó chúng ta sẽ gặp được những vị linh mục, là những người làm-vườn-nho của Chúa, các ngài sẽ vun xới và bón phân cho những cây vả Ki-tô hữu của mỗi chúng ta, qua việc cử hành Bí Tích Thánh Thể và Phụng vụ Lời Chúa.

Thời gian… thời gian không chờ đợi chúng ta. Năm nay… “mùa chay năm nay” sắp sửa kết thúc rồi. Kết thúc mà cây vả Ki-tô hữu của mỗi chúng ta “tìm trái… (vẫn) không thấy” thì… nguy to. Ông CHỦ “sẽ chặt nó đi”, đấy nhé! Thế nên, ngay hôm nay, hãy xem sám hối như là nhu cầu cấp thiết của mỗi chúng ta.

Vâng, hãy nói: Sám hối là nhu cầu của tôi.

Petrus.tran

Tổng số điểm của bài viết là: 0 trong 0 đánh giá

Click để đánh giá bài viết

Những tin cũ hơn

Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây