Chúa Nhật 26 Thường Niên -Năm C
Lm. Phêrô Trần Bảo Ninh
Tin Mừng Chúa Giêsu Kitô theo Thánh Luca. (Lc 16, 19-31)
Khi ấy, Chúa Giêsu phán cùng những người biệt phái rằng: “Có một nhà phú hộ kia vận toàn gấm vóc, lụa là, ngày ngày yến tiệc linh đình. Lại có một người hành khất tên là Ladarô, nằm bên cổng nhà ông đó, mình đầy ghẻ chốc, ước được những mụn bánh từ bàn ăn rớt xuống để ăn cho đỡ đói, nhưng không ai thèm cho. Những con chó đến liếm ghẻ chốc của người ấy. Nhưng xảy ra là người hành khất đó chết và được các Thiên Thần đem lên nơi lòng Abraham. Còn nhà phú hộ kia cũng chết và được đem chôn. Trong hoả ngục, phải chịu cực hình, nhà phú hộ ngước mắt lên thì thấy đàng xa có Abraham và Ladarô trong lòng Ngài, liền cất tiếng kêu la rằng: ‘Lạy Cha Abraham, xin thương xót tôi và sai Ladarô nhúng đầu ngón tay vào nước để làm mát lưỡi tôi, vì tôi phải quằn quại trong ngọn lửa này’. Abraham nói lại: ‘Hỡi con, suốt đời con, con được toàn sự lành, còn Ladarô gặp toàn sự khốn khổ. Vậy bây giờ Ladarô được an ủi ở chốn này, còn con thì chịu khốn khổ. Vả chăng, giữa các ngươi và chúng tôi đây đã có sẵn một vực thẳm, khiến những kẻ muốn từ đây qua đó, không thể qua được, cũng như không thể từ bên đó qua đây được’.
Người đó lại nói: ‘Ðã vậy, tôi nài xin cha sai Ladarô đến nhà cha tôi, vì tôi còn năm người anh em nữa, để ông bảo họ, kẻo họ cũng phải sa vào chốn cực hình này’. Abraham đáp rằng: ‘Chúng đã có Môsê và các tiên tri, chúng hãy nghe các ngài’. Người đó thưa: ‘Không đâu, lạy cha Abraham, nhưng nếu có ai trong cõi chết hiện về với họ, thì ắt họ sẽ hối cải’. Nhưng Abraham bảo người ấy: ‘Nếu chúng không chịu nghe Môsê và các tiên tri, thì cho dù kẻ chết sống lại đi nữa, chúng cũng chẳng chịu nghe đâu'”.
Suy niệm Tin Mừng Chúa Nhật XXVI Thường Niên -Năm C
Tác giả: Lm. Phêrô Trần Bảo Ninh
Giọng đọc: Nguyễn Trinh
Suy niệm
Con người là một hữu thể đặc biệt, theo cách suy nghĩ của nhà triết, còn về góc nhìn xã hội, con người là một thực thể sinh học – xã hội độc đáo, có ý thức, có khả năng tư duy, sáng tạo, đó là một vài nhận định về giá trị con người trong xã hội. Về góc nhìn tôn giáo, con người là một tạo vật mang hình ảnh của Tạo Hóa, bên cạnh đó là sự sống, được coi là hơi thở của Thượng Đế, vì thế, Thiên Chúa muốn trong một cộng đồng, một gia đình, mọi thành viên đều được nhìn nhận, được tôn trọng và được yêu thương như nhau. Tin mừng Chúa nhật 26 thường niên cho chúng ta bi kịch trong xã hội hôm nay đang đi ngược lại với nhận định của xã hội và những khái niệm trong tôn giáo về phẩm giá của con người, bị phân biệt, bị đối xử tàn nhẫn và bị bỏ đói tình người ngay trong gia đình và cộng đoàn thiêng liêng.
Dân Do-thái được gọi là dân riêng của Thiên Chúa khi Ngài quy tụ họ từ những bộ lạc bị phân rẽ, những nhóm người thiểu số du mục, họ đã được quy tụ và được nhìn nhận là một dân tộc chính thức khi Ngài ký với họ một giao ước, thế nhưng, khi Thiên Chúa đưa họ vào tới đất hứa, họ đã quên đi thân phận của mình, sống trong tình trạng chia rẽ, bè phái, đến nỗi Thiên Chúa phải dùng miệng tiên tri A-mos lên tiếng, đó là tâm tình của bài đọc 1: “Ðây Chúa toàn năng phán: “Khốn cho các ngươi là những kẻ phú quý ở Sion, và tự kiêu trên núi Samaria. Các ngươi đã nằm ngủ trên giường ngà, mê đắm trên ghế dài: ăn chiên con trong đoàn và bê béo trong đàn; và ca hát theo tiếng đàn cầm thụ; người ta nghĩ mình như Ðavit, có những nhạc khí, dùng chén lớn uống rượu, lấy dầu hảo hạng xức lên mình, và chẳng thương hại gì đến nỗi băn khoăn của Giuse; vì thế, giờ đây họ phải lưu đày và đi đầu các kẻ lưu đày”. Sau khi được an cư lạc nghiệp, họ đã coi thường những người nô lệ, những người giúp việc, đó là một thái độ sống dửng dưng mà Thiên Chúa không chấp nhận. Nhận chịu kiếp nô lệ trong biến cố lưu đày là một hồi chuông nhắc nhở, vì không biết nhìn nhận giá trị con người trước mặt Thiên Chúa.
Trước khi có lời nhắc học trò, thánh Phaolô luôn nhắc mình hãy nhớ về những gì Thiên Chúa đã thực hiện nơi bản thân, và những kinh nghiệm đó sẽ là hành trang gởi tới cho các học trò trong vai trò người lãnh đạo tinh thần của cộng đoàn, và đó là tâm tình bài đọc 2 trong thư của thánh Phaolô: “Hỡi người của Thiên Chúa, hãy theo đuổi đức công chính, lòng đạo hạnh, đức tin, đức ái, đức nhẫn nại, đức hiền lành. Con hãy chiến đấu trong cuộc chiến đấu chính nghĩa của đức tin. Hãy cố đoạt lấy sự sống đời đời mà con đã được kêu gọi tới và cũng vì đó, con đã mạnh dạn tuyên xưng đức tin trước mặt nhiều nhân chứng”. Là người của Thiên Chúa, hãy luôn ý thức giá trị của bản thân, để sống đúng với vị thế đó trước mặt Thiên Chúa và cộng đoàn, hãy là một nét son tô điểm cho cộng đoàn thêm phần thánh thiện, hiệp nhất và biết tôn trọng nhau.
Câu chuyện về nhà phú hộ và ông Lazaro trong bài tin mừng, là một bức tranh nhiều gam màu tương phản, hai nhân vật nổi bật là nhà phú hộ và người nghèo bên vệ đường, cả hai là con người, được gởi vào thế giới này, thế nhưng, mỗi người có một giá trị và hoàn cảnh khác nhau, từ đây nảy sinh ra sự dửng dưng vô cảm vì sự khác biệt đó. Và đó cũng là thảm kịch của con người trong xã hội hiện đại hôm nay: “Khi ấy, Chúa Giêsu phán cùng những người biệt phái rằng: “Có một nhà phú hộ kia vận toàn gấm vóc, lụa là, ngày ngày yến tiệc linh đình. Lại có một người hành khất tên là Ladarô, nằm bên cổng nhà ông đó, mình đầy ghẻ chốc, ước được những mụn bánh từ bàn ăn rớt xuống để ăn cho đỡ đói, nhưng không ai thèm cho. Những con chó đến liếm ghẻ chốc của người ấy. Nhưng xảy ra là người hành khất đó chết và được các Thiên Thần đem lên nơi lòng Abraham. Còn nhà phú hộ kia cũng chết và được đem chôn”. Sống cận kề nhau, thế nhưng mỗi người có một giá trị khác nhau, kẻ tiệc tùng suốt ngày, người thèm một mẫu bánh vụn không có, dù biết đó là hoàn cảnh, tình người đã bị che lấp bởi bóng đen của vật chất và địa vị xã hội, tất cả đang hướng về một xã hội hôm nay, một xã hội lạnh cóng tình người, ngổn ngang sự dửng dưng vô cảm.
Bên kia của sự dửng dưng là sự quan tâm, trong đời sống tôn giáo cũng có những mặt phải mặt trái như thế, nhiều người con của Thiên Chúa đang sống trong sự cô đơn giữa cộng đoàn, có thể vì sự khác biệt vùng miền, văn hóa và tập tục, các thành viên chưa dám nhìn nhận cộng đoàn tôn giáo là một gia đình, mỗi thành viên trong đó cần được nhìn nhận, cần được quan tâm và nâng đỡ nhau cách này cách khác, tôn giáo là nhịp cầu kết nối, giúp các thành viên gắn bó với nhau, giúp nhau vượt qua những trở ngại khách quan và chủ quan, để đời sống tinh thần an bình, nhẹ nhàng và ấm áp. Khi mỗi thành viên dám nghĩ, dám làm theo sự hướng dẫn của Tin mừng, chắc sẽ có sự nâng đỡ của Chúa Thánh Thần, mọi khó khăn sẽ vượt qua và mọi niềm vui sẽ ập đến, tất cả cần có sự mạnh dạn cởi bỏ thái độ vô cảm của mỗi người.
Khi xã hội đề cao chủ nghĩa cá nhân, giá trị của con người được nâng lên một tầm cao mới, cộng góp vào đó là vẻ hào nhoáng của tiền bạc, tất cả như nguyên vật liệu giúp họ xây cho mình một địa vị trong xã hội cao hơn người khác. Bên cạnh đó là lối sống dựa dẫm, dựa vào dư luận, dựa vào quyền bính, dựa vào tương quan, tất cả như là những yếu tố đủ tạo ra một xã hội phân cấp rõ rệt, người giàu và người nghèo. Người giàu được đón tiếp, được trọng vọng, người nghèo bị khinh miệt, bị rẻ rúng, cùng với một hệ thống giáo dục không lấy giá trị sự sống con người làm nền tảng, thì phẩm vị con người chẳng thể so sánh với một món hàng trong xã hội hôm nay.
Một dân tộc phát triển, một dân tộc văn minh là một dân tộc biết tôn trọng con người, cả về phẩm giá lẫn sự sống. Để hiểu được giá trị của sự sống, con người cần phải học hỏi, lắng nghe và tôn trọng sự thật, để hiểu được giá trị của con người, cần phải áp dụng những bài học luân lý căn bản và những nền tảng luân lý từ các tôn giáo. Tất cả tạo nên một nền tảng căn bản cho cuộc sống con người, từ việc làm ăn, học hành cho tới công ăn việc làm trong mọi khía cạnh cuộc sống. Nếu một dân tộc coi nhẹ những giá trị luân lý nền tảng, hậu quả đầu tiên sẽ là sự sống con người bị khinh dể, giá trị con người chỉ như một đồ vật hay một món hàng. Từ đó việc phân chia giai cấp trong xã hội sẽ nảy sinh và hình ảnh người nghèo nằm bơ vơ bên lề xã hội sẽ ngày càng nhiều hơn, tệ nạn xã hội sẽ nhan nhản và nỗi sợ hãi trong mỗi người sẽ chiếm hết chỗ của bình an và hạnh phúc.
Thiên Chúa tạo ra con người trong công trình tạo dựng với những điều kỳ diệu, tất cả muốn cho con người thấy sự hiện hữu của bất cứ một ai đó đều là món quà của Thượng Đế, do đó, con người cần phải trân trọng và nhìn nhận sự hiện hữu đó, đồng thời phải quan tâm lẫn nhau bằng sự kính trọng, đón nhận trong sự quảng đại. Mỗi ngày, Thiên Chúa luôn nhắc con người cố gắng hướng về giá trị của tình yêu, để thấy sự hiện hữu của mỗi người đều từ tình yêu, sự tha thứ cũng từ tình yêu và sự đón nhận cũng phải từ tình yêu. Nền tảng căn bản của sự sống cũng từ tình yêu, chăm sóc và đồng hành với sự sống cũng từ tình yêu. Nếu có tình yêu trong mọi tương quan, thái độ dửng dưng và ích kỷ sẽ bị đẩy lùi, sự bình an đích thực sẽ hiện diện, hơi ấm của tình người sẽ phủ đầy trong gia đình, trong cộng đoàn và trong toàn thể xã hội.
Lạy Chúa, giữa một thế giới lạnh cóng tình người, Chúa mời chúng con hãy đốt lên một ngọn nến nhỏ của lòng bao dung để sưởi ấm những con người bị bỏ rơi, bị loại trừ, xin giúp chúng con cộng tác với Chúa Thánh Thần, thắp lên ngọn nến nhỏ cho ấm áp tình người. Chúa mời chúng con xóa bỏ mọi làn ranh của sự phân biệt giàu nghèo, chữa lành những vết thương của sự khinh miệt, xin giúp chúng con biết dùng hơi ấm của tình người, là dám nhìn nhận phẩm vị con người nơi họ, dám ngồi lại bên cạnh họ, và dám chia sẻ với họ những thiếu thốn, tất cả để chữa lành mọi vết thương trong tâm hồn của tha nhân. Amen.
Những tin mới hơn
Những tin cũ hơn