Chúa Nhật XXXII – TN – A
Chỉ-có-năm-người, mà thôi
Trong kinh Tin Kính chúng ta tuyên xưng, rằng: Đức Giê-su – “Người lên trời, ngự bên hữu Ðức Chúa Cha, và Người sẽ lại đến trong vinh quang để phán xét kẻ sống và kẻ chết, Nước Người sẽ không bao giờ cùng”.
Vâng, lời tuyên xưng này không phải do Giáo Hội tự đặt ra, nhưng là một thông điệp đã được chính Đức Giê-su công bố trong một lần lên Giê-ru-sa-lem, rằng: “Con Người rất uy nghi vinh hiển ngự giá mây trời mà đến. Người sẽ sai các thiên sứ của Người thổi loa vang dậy, tập họp những kẻ được Người tuyển chọn từ bốn phương, từ chân trời này đến chân trời khác” (Mt 24, 30-31).
Trong ba năm ra đi rao giảng Tin Mừng, Đức Giê-su đã công bố rất nhiều thông điệp. Và mỗi thông điệp Ngài thường kèm theo những dụ ngôn rất đời thường để diễn giải cho mọi người.
Nếu, khi loan báo thông điệp về ơn cứu độ, Đức Giê-su đã so sánh rằng, như “ông Môse đã gương cao con rắn đồng trong sa mạc, Con Người cũng sẽ phải được gương cao như vậy, để ai tin vào Người thì được sống muôn đời”.
Thì, khi nói đến ngày “Con Người rất uy nghi vinh hiển ngự giá mây trời mà đến”, Đức Giêsu diễn giải rằng, ngày đó sẽ xảy ra giống như một tên “kẻ trộm” bất ngờ xuất hiện.
Không chỉ đưa ra lời cảnh báo, Ngài còn có lời khuyên rằng, “hãy canh thức và hãy sẵn sàng vì chính giờ phút anh em không ngờ, thì Con Người đến”.
Canh thức và sẵn sàng như thế nào? Thưa, Đức Giê-su đã diễn giải bằng một dụ ngôn. Dụ ngôn được mang tên “Mười trinh nữ” (x.Mt 25, 1 – 13)
**
Dụ ngôn được kể rằng: “Có mười trinh nữ cầm đèn ra đón chú rể”. Vâng, thoạt nghe, có lẽ không ai trong chúng ta có thể hình dung được hình ảnh cái đám cưới ngộ nghĩnh này.
Đón chú rể sao phải cầm đèn nhỉ! “Cầm đèn” để làm gì! Đám cưới vào ban đêm ư! Thưa đúng, đó là phong tục của người Do Thái thời đó, có những đám cưới tổ chức vào ban đêm, vì thế phải có đèn.
Câu chuyện được kể tiếp rằng, “Trong mười cô đó, thì có năm cô dại và năm cô khôn”. Ơ! Tại sao lại có năm cô khôn, năm cô dại? Thưa, là bởi, nhà gái không biết thời gian chú rể sẽ đến, có thể là chập tối, có thể giữa đêm, hay hừng đông; vì thế tất cả mọi sự phải sẵn sàng, sẵn sàng không chỉ đèn mà còn cả dầu. Không mang theo dầu dự trữ, khi chú rể đến, hết dầu thì làm sao đây!
Chính vì thế, năm cô bị cho là dại vì đã “mang đèn mà không mang dầu theo”. Còn năm cô kia được cho là khôn nhờ đã “vừa mang đèn vừa mang chai dầu theo”.
Hôm ấy, chuyện kể tiếp rằng: “chú rể đến chậm”. Đến chậm có nghĩa là mười cô phải chờ, và vì chờ đợi quá lâu “nên các cô thiếp đi và ngủ cả”.
Và rồi, trong khi các cô đang say nồng trong giấc ngủ, chợt có tiếng la lên: “Chú rể kia rồi, ra đón đi! Bấy giờ tất cả các trinh nữ ấy đều thức dậy, và sửa soạn đèn”.
Than ôi! Năm cô dại khi nhìn vào đèn của mình thì chẳng còn miếng dầu nào cả. Năm cô này bèn “năn nỉ” với năm cô khôn rằng: “Xin các chị cho chúng em ít dầu, vì đèn của chúng em tắt mất rồi”.
Hết dầu! có đáng trách không! Vâng, đáng trách, đáng trách là bởi năm cô dại đã không có sự chuẩn bị, một sự chuẩn bị tối cần thiết để hoàn tất vai trò mình được giao phó.
Hôm ấy, các cô khôn không cho, không cho là bởi “Sợ không đủ cho chúng em và cho các chị đâu”. Vâng, rất nhẹ nhàng, các cô khôn đưa ra một giải pháp, rằng: “các chị ra hàng mua lấy thì hơn”.
Sách có câu “cẩn tắc vô ưu”. Và, đúng vậy, hôm ấy, nhờ cẩn tắc, nhờ cẩn thận, năm cô khôn đã không phải lo lắng khi “chú rể tới”.
Chú rể tới rồi sao nhỉ! Thì cùng lớn tiếng ca, ca rằng: “Tay đan tay nhịp bước đi trên đời. Xin yêu thương hạnh phúc đến cho người. Người em anh yêu người em anh mến, mẹ ơi trông đến”… chứ còn sao! Vâng, hôm ấy, năm cô khôn đã tay-đan-tay “đi theo chú rể vào dự tiệc cưới”.
Còn năm cô dại… đúng là không có cái dại nào giống cái dại nào. Hôm ấy, khi trở về và cất tiếng gọi cửa. Buồn thay, quý cô dại đã phải nhận ngay những lời cay đắng từ chú rể, lời rằng: “Tôi bảo thật các cô, tôi không biết các cô là ai cả”.
Vâng, hôm ấy, kết thúc câu chuyện, Đức Giê-su cho một lời nhắc nhở, nhắc nhở rằng: “anh em hãy canh thức, vì anh em không biết ngày nào, giờ nào”. (Mt 25, 13).
***
Qua dụ ngôn này, chúng ta có thể hiểu rằng: Đức Giê-su được ví như chàng rể, cô dâu và các phù dâu được ví như Giáo Hội và các tín hữu, ngày Đức Giê-su Quang Lâm được ví như ngày chàng rể đến đón dâu.
Ngày quang lâm của Đức Giê-su chắc chắn sẽ đến, không ai có thể biết ngày nào hay giờ nào, như Ngài đã nói: “Còn về ngày và giờ đó thì không ai biết được, ngay cả các thiên sứ trên trời hay cả người Con cũng không; chỉ một mình Chúa Cha biết mà thôi.” (Mt 24, 36).
Tông đồ Phaolô, sau này, cũng đã nói với tín hữu ở Thê-xa-lô-ni-ca rằng “Thưa anh em, về ngày giờ và thời kỳ Chúa đến, anh em không cần ai viết cho anh em. Vì chính anh em biết rõ: ngày của Chúa sẽ đến như kẻ trộm ban đêm”.
Và cùng một tâm tình như Đức Giêsu, thánh nhân cũng đã khuyên nhủ rằng “hãy tỉnh thức và sống tiết độ” (1Tx 5, …6). Tại sao chúng ta phải “sống tiết độ và tỉnh thức”? Thưa, như lời thánh Phê-rô nói, là vì “ma quỷ, thù địch của anh em, như sư tử gầm thét, rảo quanh tìm mồi cắn xé” (1Pr 5, 8).
Đúng vậy, có thể nói rằng, chưa bao giờ chúng ta phải sống trong một thế giới đầy dẫy tiếng “gầm thét” của satan và con cái nó, như hôm nay. Miệng chúng gào thét những lời “vu khống, dối trá, gian xảo, lộng ngôn, bịp bợm”, như chúng đang làm tại Mỹ trong những ngày bầu cử vừa qua, không ngượng ngập.
Satan và con cái chúng đang “cắn xé” những người con cái Chúa ở khắp nơi trên thế giới này. Chúng chặt đầu, như đã chặt đầu một vị thầy giáo ở Paris, nước Pháp. Chúng giết người như đã giết chết ba người phụ nữ tại một nhà thờ ở thành phố Nice cũng tại Pháp, như những điển hình.
Và, đó là lý do chúng ta phải thực thi lời thánh Phao-lô truyền dạy: “hãy tỉnh thức và sống tiết độ”.
Vâng, đây quả là một lời khuyên rất hữu ích và thực tế. Hữu ích và thực tế là bởi, chính nhờ sống tiết độ, chúng ta mới dễ dàng tỉnh thức.
Thật vậy, nếu chúng ta sống tiết độ, không mê ăn uống, không say sưa chè chén, có phần chắc chúng ta sẽ “tỉnh táo”, tỉnh táo trước những cám dỗ, cám dỗ về tiền bạc, về danh vọng, về quyền lực, về những thú vui bất chính, v.v…
“Sống tiết độ” còn được xem là một lời khuyên hết sức quan trọng. Quan trọng, bởi tiết độ là một trong những hoa quả của “Thần Khí” (Gl 6, 22). Đời sống của Kitô hữu nếu không có “hoa quả của Thần Khí” thì chẳng khác gì “có đèn mà không có dầu”.
Một khi “có đèn mà không có dầu”, dẫu cho đã là một Kitô hữu, khi đến lúc “chàng rể Giêsu tới”, có phần chắc Ngài sẽ phán rằng “Tôi bảo thật, tôi không biết anh là ai”.
Trở về với câu chuyện dụ ngôn, hãy để một phút thinh lặng và hãy tự hỏi mình rằng: tôi là ai trong mười cô trinh nữ?
Là “các cô dại mang đèn mà không mang dầu” ư! Vâng, có thể… rất có thể. Rất có thể chúng ta có “cây đèn mang nhãn hiệu Ki-tô hữu” nhưng lại thiếu dầu, dầu-Thánh-Kinh và dầu-Thánh-Thể.
Dầu-Thánh-Thể… đó… đó chính là phương tiện giúp chúng ta “ở lại trong Chúa, và Chúa ở lại trong ta” (x. Ga 6, 56). Có Chúa ở trong ta, sư tử nào dám gầm thét cắn xé chúng ta!
Còn dầu-Thánh-Kinh ư! Vâng, đó chính là phương thế giúp chúng ta nhìn ra đâu là con đường chính đạo, đâu là con đường tà đạo.
Ở đâu sẽ cung cấp cho ta dầu-Thánh-Thể và dầu-Thánh-Kinh? Phải chăng là ở vũ trường? Ở những quán nhậu? Ở sòng bài? Ở những chốn đô hội?
Thưa, không phải. Nơi cung cấp cho ta dầu-Thánh-Thể và dầu-Thánh-Kinh chính là ở “Nhà Thờ”. Tại đây, trong Thánh Lễ, phần phụng vụ Lời Chúa sẽ cung cấp cho ta dầu-Thánh-Kinh. Và nơi bàn Tiệc Thánh, chúng ta sẽ được cung cấp dầu-Thánh-Thể.
Chính vì thế, hãy siêng năng đến “Nhà Thờ, và nhớ đừng bao giờ chúng ta biến ngôi “Nhà Thờ” thành nơi buôn bán hay “thành sào huyệt của bọn cướp”.
Thưa bạn, chúng ta lại cần thêm một phút nữa để tự hỏi lòng mình, rằng: Hôm nay, tôi đã có Dầu-Thánh-Thể và Dầu-Thánh-Kinh trong gói hành trang cho cuộc hành trình đến với “Tiệc Cưới Nước Trời”?
Câu trả lời là của mỗi chúng ta. Nhưng hãy nhớ, chỉ có năm người “có dầu” mới được dự tiệc cưới. Chỉ-có-năm-người, mà thôi.
Petrus.tran
Những tin mới hơn
Những tin cũ hơn