Đêm tối, ai cũng trải qua đêm tối như ngày có đêm. Chúng ta có thể bất ngờ trên dòng thời gian, chợt tỉnh ngộ: Chuyện gì xảy ra thế này? Tại sao đang tốt đẹp lại xảy ra sự cố này? Bạn bè mất, phát hiện ra bệnh nặng? Chính mình sao lai điên rồ gây nên cảnh mất mát này? Tại sao lại làm mất lòng người thân và nhiều người vì những lời nói, hành động ngu xuẩn này? Tại sao ra nông nỗi này?
Những chuyện không ngờ đổ dồn, làm rối lòng rối trí. Không chỉ lúc buồn mà cả những lúc vui quá trớn. Tỉnh ngộ biết mình đi quá xa! Say nắng với tình yêu mù quáng, muốn thoát ra vướng bao sầu đau. Hay rơi vào những thú vui của ma túy, cờ bạc, số đề...
Bóng tối của đức tin giống như ngày nắng dần ngả về chiều tối. Ngày thơ ấu, chiều chiều đi học về đều đặn tham dự Thánh Lễ, giúp lễ, giáo lý. Lớn lên lập gia đình, đời không còn là mơ, vất vả mưu sinh, lo chuyện học hành cho các con, cuối tuần thư giãn đây đó. Chúa đã bị bỏ lại, đức tin vào buổi chiều tối, rồi rơi vào đêm tối. Không còn lửa nhiệt tình, tham dự Thánh lễ ở ngoài sân, dự lễ cho xong bổn phận. Đêm tối đã xâm chiếm, cuộc đời mất định hướng, cứ buông trôi theo công việc, theo những chuyến du lịch, vui chơi, vẫn thấy mất điều gì đó không thể gọi tên...
Cuộc đời đâu dễ êm xuôi như vậy. Bỗng một hôm, bao chuyện xui ập tới. Đánh thức giấc ngủ mê, ánh sáng đức tin dần dần ló dạng. Chợt tỉnh ra tự hỏi: Chuyện gì đã xảy ra thế này? Trở về bên Chúa, cảm giác tiếc nuối thời gian qua đã mất nhiều hơn được, than vãn với Chúa: “Con yêu Chúa quá muộn màng! Con đã đánh mất quá nhiều khi vui thú trần gian trong đam mê lầm lạc của chúng. Đáng lẽ ra: Con yêu Chúa với lòng thanh sạch, khi yêu một làn gió, khi ngắm một bình minh trên biển. Khi cầm tay ai đó thấy ấm áp tình người, khi nói với ai đó trong lời nói tình thân của Chúa. Bao điều tốt đẹp đã bỏ qua, mất đi trong đời. Con yêu Chúa quá muộn màng” (ý tưởng của Thánh Augustine).
Chúa đánh thức chúng ta bằng nhiều cách: Chúa nói với Giuđa “Con dự định làm gì thì hãy làm đi”, Chúa nói với Phêrô: “Gà chưa gáy hai lần, con đã chối Thầy ba lần”. Đêm tối, sa ngã, không sao cả, điều quan trọng hơn “Đứng dậy và trở về, thưa với Chúa: Con đã lỗi phạm với Trời và với Cha, con không đáng gọi là con Cha nữa”.
Hối hận, thống hối, là hành động thức tỉnh để đón bình minh mới. Đừng ngủ yên, khi mặt trời đã chiếu tỏa, vì đó là cái chết, không còn thức giấc.
Lm Giuse Hoàng Kim Toan
Những tin mới hơn
Những tin cũ hơn
Thánh Ca PVCN 34 TN Năm C lễ Chúa Kitô Vua
Lời Chúa THỨ NĂM TUẦN 33 THƯỜNG NIÊN
Nhịp sống Giáo hội Việt Nam – Số 47
Khát vọng hướng về Chúa
Chúa đi tìm con
Bài thơ của Đất
Chiêm niệm người làm vườn
Văn phòng HĐGMVN: Hiến máu Nhân Đạo
VHTK Mê Cung CN34TNC-Lễ Chúa Kitô Vua
CN34TNC-Lễ Chúa Kitô Vua vũ trụ-5 phút LC
Suy niệm Tin Mừng CN34TNC -Đức Kitô Vua
Thư gửi anh chị em giáo chức Công giáo
Lời Chúa THỨ TƯ TUẦN 33 THƯỜNG NIÊN
Giáo viên Công giáo hành hương trong hy vọng
Thiếu Nhi VHTK CN34TNC, Lễ Chúa Kitô Vua
Thiếu Nhi VHTK-Lễ Chúa Kitô Vua -Hình tô màu
Vui Học Thánh Kinh Thánh Tôma Ðinh Viết Dụ, Lm, ngày 26.11
Vui HọcThánh Kinh Thánh Catarina Alexandria Trinh Nữ Tử Đạo, ngày 25.11
277 Câu Trắc Nghiệm GIÁO LÝ DỰ TÒNG
Nghi thức lễ Gia Tiên
Thánh lễ Truyền chức Linh Mục -2023
Khai mạc Hội nghị thường niên kỳ I/2023
Biên bản Hội nghị thường niên kỳ I/2023
Tân linh mục Phêrô Nguyễn Tiến Đạt: Thánh lễ tạ ơn
Việt Nam và Tòa Thánh ký kết Thỏa thuận
Vui Học Giáo Lý 531 Câu Trắc Nghiệm XƯNG TỘI & RƯỚC LỄ 1
Giáo xứ Phúc Lộc -Mừng lễ Thánh Đa Minh
Giáo xứ Phúc Lộc: Lễ Chúa Ba Ngôi