Chúa Nhật XXXIV – TN – B
LỄ ĐỨC GIÊ-SU KI-TÔ VUA
Hãy Chọn Đức Giê-Su
“Ba Lan chính thức tôn vinh Chúa Giêsu Kitô là Vua trị vì nước mình.” Vâng, đây là tựa đề một bản tin được đăng tải vào ngày 28/11/2016, trên trang mạng phanxico.vn. Tác giả bản tin cho biết rằng: “Trong một nghi lễ cử hành tại Nhà thờ lòng thương xót Chúa ở Krakow, Tổng thống Andrzej Duda, cùng với các Giám mục Ba Lan, chính thức tuyên bố Chúa Kitô là Vua nước Ba Lan”.
Trong nghi lễ ông Tổng thống có lời nguyện, rằng: “Vua bất diệt mọi thời đại, Chúa Giêsu Kitô, là Chúa và Đấng Cứu độ, chúng con cúi đầu trước Chúa, Vua vũ trụ, chúng con nhìn nhận quyền thống trị của Chúa trên toàn Ba Lan, trên những sự sống trên quê hương chúng con và toàn thế giới. Chúng con nguyện xin cho chúng con thờ phượng Chúa quyền năng và vinh quang, Với đức tin và đức mến, chúng con kêu lên: Lạy Chúa Kitô, xin thống trị chúng con!” (J.B. Thái Hòa chuyển dịch)
Nghi lễ tôn vinh Chúa Kitô là Vua nước Ba Lan đã diễn ra vào ngày 19-11, với sự hiện diện của Tổng thống Andrzej Duda, và sau đó được cử hành lại tại mọi nhà thờ chính tòa và các giáo xứ của Ba Lan trong ngày chúa nhật 20-11.
Đức Giê-su là Vua, nước Balan đã tuyên xưng như thế. Còn, đối với những người không tin? Thưa, họ xem Đức Giê-su chỉ là một vĩ nhân, một người có lòng tốt, hoặc là một người sáng lập ra một tôn giáo nào đó.
Với những người tin thì sao? Thưa, đại đa số tin Ngài là Đấng Cứu Độ, đã xuống thế làm người, đã chết để chuộc tội cho nhân loại, và là người sẽ thi ân giáng phúc cho những ai cầu xin Ngài.
Thế nhưng, trong đời sống thường nhật… thì hỡi ơi! Không ít người đã có một đời sống rất dửng dưng: “đường Chúa, Chúa đi Chúa đi… đường tôi, tôi đi tôi đi…”, họ đâu có coi Đức Giê-su là vua-của-đời-tôi!
Là một Ki-tô hữu, cớ gì chúng ta không tuyên xưng Đức Giê-su là Vua!!
Mà, thật vậy, có rất nhiều câu chuyện trong Kinh Thánh cho biết Đức Giê-su là Vua. Câu chuyện Thiên Chúa sai sứ thần Gabrien đến gặp Đức Maria để loan báo chương trình cứu độ thế gian như một điển hình.
Hôm ấy, sứ thần đã gặp một trinh nữ tên là Maria và báo tin rằng: “bà sẽ thụ thai, sinh hạ một con trai, và đặt tên là Giêsu, Người sẽ nên cao cả, và sẽ được gọi là Con Đấng Tối Cao, Đức Chúa là Thiên Chúa sẽ ban cho Người ngai vàng vua David, tổ tiên Người. Người sẽ trị vì nhà Giacóp đến muôn đời, và triều đại Người sẽ vô cùng vô tận” (Lc 1, 31-33)
Cũng là chuyện được ghi trong Kinh Thánh, có một nhóm người tôn vinh Ngài là Vua. Nhóm người đó chính là “mấy nhà chiêm tinh”. Chuyện kể rằng: Khi thấy “có vì sao của Người xuất hiện bên phương Đông”, và các vị chiêm tinh đó tin rằng: “Đức Vua dân Do Thái mới sinh”, thế là họ đã có một cuộc hành trình tìm kiếm để “bái lạy Người”.
Bắt đầu từ phương Đông, họ đến Giê-ru-sa-lem, ở đó họ được các thượng tế và kinh sư cho biết, tại “Belem, miền đất Giu-đa… là nơi vị lãnh tụ… sẽ ra đời”. Nhờ lời chỉ dẫn đó, họ đã đến tận nơi, “và sấp mình thờ lạy”. (x.Mt 2, 6…11)
Rồi, trong những ngày thực thi sứ vụ loan báo Tin Mừng, có không ít người tôn vinh Đức Giê-su như là một vị Vua – Vua của đời họ, khi lớn tiếng nói: “Lạy ông Giê-su, Con vua Đa-vít”.
Tiếp đến, đỉnh điểm của lời tôn vinh, đó là hôm Ngài cùng các môn đệ lên Giê-ru-sa-lem, chuyện kể rằng: “nghe tin Đức Giê-su tới… họ cầm nhành lá thiên tuế ra đón Người và reo hò: Hoan hô! Hoan hô! Chúc tụng Đấng ngự đến nhân danh Chúa! Chúc tụng Vua Ít-ra-en” (Ga 12, 12-13).
** Chúng ta cũng không thể quên cuộc thẩm vấn giữa Phi-la-tô và Đức Giê-su vào hôm các thượng tế giao nạp Ngài cho quan tổng trấn. Cuộc thẩm vấn hôm ấy, cũng chỉ xoay quanh việc Đức Giê-su có phải là Vua!
Hôm ấy, tổng trấn Phi-la-tô đã đưa ra một câu hỏi thăm dò, rằng: “Ông có phải vua dân Do Thái không?” Thay vì trả lời, Đức Giê-su đặt ra một câu hỏi với quan tổng trấn, rằng: “Ngài tự ý nói điều ấy, hay những người khác đã nói với ngài về tôi?”
Lịch sử Israel 1000 năm trước CN, Thiên Chúa đã mặc khải cho vua David thấy Người sẽ lập một vị vua cai trị toàn bộ địa cầu. Mặc khải đó đã được David ghi lại như sau: “Chính Ta đã đặt vị quân vương Ta tuyển chọn, làm trị vì Si-on, núi thánh của Ta. Tân vương lên tiếng: Tôi xin đọc sắc phong của CHÚA. Người phán bảo tôi rằng: ‘Con là con của Cha’, ngày hôm nay Cha đã sinh ra con. Con cứ xin, rồi Cha ban tặng muôn dân nước làm sản phẩm riêng, toàn cõi đất làm phần lãnh địa” (Tv 2, 6-8)
Thế nên, không ngạc nhiên khi Phi-la-tô trả lời, rằng: “Tôi là người Do Thái sao?”. Và, càng không ngạc nhiên khi Đức Giê-su tiếp lời: “Nước tôi không thuộc thế gian này. Nếu Nước tôi thuộc về thế gian này, thuộc hạ của tôi đã chiến đấu không để tôi bị nộp cho người Do Thái. Nhưng thật ra Nước tôi không thuộc chốn này”.
Với lời giải thích rất rõ ràng như thế, thế nhưng dường như Phi-la-tô vẫn chưa hiểu ra sứ mạng của Đức Giê-su, vì thế, ông ta đã hỏi tiếp: “Vậy ông là vua sao?”.
Là-vua-sao! Rất ngắn gọn, Đức Giê-su đáp lời: “Chính ngài nói rằng tôi là vua. Tôi đã sinh ra và đã đến thế gian nhằm mục đích này: làm chứng cho sự thật”.
Vâng, sự thật đó, hơn bảy trăm năm trước, đã được ngôn sứ Mikha tiên báo: “Phần ngươi, hỡi Belem Epratha… từ nơi ngươi… sẽ xuất hiện một vị có sứ mạng thống lĩnh Israel”. (x.Mk 5, 1).
Đừng quên, Kinh Thánh còn cho biết một điều rất hệ trọng đến tương lai của chúng ta, đó là: Đức Giê-su sẽ “đến trái đất lần thứ hai” với tư cách là VUA của tất cả các vua, là CHÚA của các chúa. Người sẽ trị vì đời đời trên trái đất này.
Chúng ta hãy nghe tác giả thư gửi tín hữu Phi-lip: “Chính vì thế, Thiên Chúa đã siêu tôn Người và tặng ban danh hiệu trổi vượt trên muôn vàn danh hiệu. Như vậy, khi vừa nghe danh thánh Giê-su, cả trên trời dưới đất và trong nơi âm phủ, muôn vật phải bái quỳ; và để tôn vinh Thiên Chúa, mọi loài phải mở miệng tuyên xưng rằng: Đức Giê-su Ki-tô là Chúa”. (x.Pl 2, 9-11).
*** Thật ra, vào ngày 11 tháng 12 năm 1925, để đối phó trào lưu con người chủ trương tiêu diệt Thiên Chúa, hô hào trục xuất Thiên Chúa ra khỏi gia đình, ra khỏi xã hội, ra khỏi quốc gia, Đức Giáo Hoàng Piô XI cũng đã thiết lập một ngày lễ tôn vinh CHÚA GIÊSU KITÔ VUA như một cách minh định rằng: Chúa Giêsu Kitô, Con Một Thiên Chúa, và là Thiên Chúa thật, Ngài là Vua vũ trụ, Vua muôn loài, là Vua của tất cả mọi người, của mọi dân tộc, của mọi quốc gia.
Tôn vinh Chúa Ki-tô là vua, Giáo Hội không chủ trương khôi phục lại loại vương quốc kiểu phong kiến như xưa, loại vương quốc chỉ sản sinh những vị vua “thống trị (dân) một cách tàn bạo và hà khắc”, hoặc những hôn quân vô đạo “chỉ biết lo cho mình”. (x.Ed 34,…8).
Tôn vinh Chúa Ki-tô là Vua, Giáo Hội muốn mời gọi người tín hữu hãy chỉ nhìn về một Giê-su, Ngài chính là một vị Vua mẫu mực, một vị Vua của tình yêu, một vị Vua “ưa sự nhân từ”, một vị Vua “hiền lành và khiêm nhường”, một vị Vua luôn “chạnh lòng thương xót”, một vị Vua không “dùng uy mà thống trị dân”, không “lấy quyền mà cai trị dân”, một vị Vua “đến không phải để được người ta phục vụ, nhưng là để phục vụ”.
Và, cuối cùng, là một vị Vua “đến để chiên được sống và sống sung mãn”. (Ga 10, 10).
****
Vâng, theo bản tin nêu trên, “Ba Lan chính thức tôn vinh Chúa Giêsu Kitô là Vua trị vì nước mình”, được hai năm.
Nhắc lại điều này để làm gì? Thưa, để xem đó như là một tiếng chuông cảnh tỉnh, cảnh tỉnh chúng ta rằng: Sau bao nhiêu năm là một Ki-tô hữu, thế nhưng tôi đã thật sự tiếp nhận Đức Giê-su chính là Vua của đời tôi?
Tôi đã thật sự tiếp nhận Đức Giê-su chính là Vua của đời tôi? Tôi có là thần dân của Vua Giê-su, một vị vua của Vương Quốc Nước Trời?
Hay miệng tôi xưng Chúa nhưng lòng không có Ngài? Nếu đúng là vậy, thì đó là một thảm họa của đời ta.
Thảm họa bởi, một tấm lòng “không có Chúa”, là một tấm lòng trống rỗng. Và, chính sự trống rỗng đó, chúng ta rất dễ bị lấp đầy bởi những thú vui của thế tục, đại loại như: dâm bôm-ô uế-phóng đãng, như rượu chè, như ham muốn tiền bạc, danh vọng, quyền lực v.v… là những thú vui rất quyến rũ, quyến rũ đến độ chúng ta sẽ trở thành nô lệ, cho những thú vui đó.
Nói cách khác, nó sẽ làm cho chúng ta trở thành thần dân của vương quốc thế tục.
Cho nên, nếu chúng ta đã “lỡ” nạp mình vào vương quốc thế tục, đừng thất vọng vì sự yếu đuối của mình, hãy can đảm đứng lên, và đừng lưu luyến nó, mà “hãy ra khỏi thành (vương quốc) ấy đi, để khỏi thông đồng với tội lỗi của nó và hứng lấy những tai ương dành cho nó”. (x. Kh 18, 4).
Thật ra, không đợi chúng ta tôn vinh Đức Giê-su là Vua, thì Ngài vẫn là Vua của chúng ta. Và, dù chúng ta không muốn là thần dân của Ngài, Ngài vẫn coi chúng ta là con dân của Ngài. Như Ngài đã có lời mời gọi “Này đây Ta đứng trước cửa và gõ. Ai nghe tiếng Ta và mở, thì Ta sẽ vào nhà người ấy… Ta sẽ cho ngự bên Ta trên ngai của Ta, cũng như Ta đã thắng và ngự bên Cha Ta trên ngai của Người”. (x.Kh 3, 20-21).
Hãy luôn nhớ rằng, đã là người môn đệ của Chúa, dù chúng ta đang “ở trong thế gian, nhưng không thuộc về thế gian; sống ở giữa đời nhưng không sống như người đời”.
Cho nên, thật phải đạo khi hôm nay chúng ta hãy tự hỏi mình, rằng: “Tôi sẽ chọn là thần dân của nước nào? Của vương quốc thế tục hay là thần dân của Đức Giê-su, Người là Vua của Vương Quốc Nước Trời?”
Câu trả lời là của mỗi chúng ta. Thế nhưng, đừng quên, sẽ có ngày: “Ai nấy sẽ thấy Người, cả những kẻ đã đâm Người. Mọi dân trên mặt đất sẽ đấm ngực than khóc khi thấy Người. Đúng thế! Amen!” (x.Kh 1, 8).
Vâng, đúng thế! Đừng chọn ai khác, mà “HÃY CHỌN ĐỨC GIÊ-SU”.
Petrus.tran
Những tin mới hơn
Những tin cũ hơn