TIN MỪNG CHÚA NHẬT - LỄ TRỌNG

Chúa Nhật IV Mùa Vọng -Năm C

“Bởi đâu tôi được Mẹ Thiên Chúa đến viếng thăm tôi”. (Lc 1, 39-45)
Đọc các tin khác ➥
TÌM KIẾM

Phúc thay! được là tín hữu Công Giáo

Thứ sáu - 14/06/2024 19:49 | Tác giả bài viết: Petrus.tran |   383
“Chuyện Nước Thiên Chúa thì cũng tựa như chuyện một người vãi hạt giống xuống đất.” (x.Mc 4, 26).

Chúa Nhật XI – TN – B
Phúc thay! được là tín hữu Công Giáo

tbd 150624a


Như chúng ta được biết, Đức Giê-su, sau ba mươi năm sống ẩn dật ở Na-da-rét, Ngài bắt đầu ra đi loan báo Tin Mừng. Sứ điệp đầu tiên mà Đức Giê-su công bố, đó là: “Thời kỳ đã mãn, và Triều Đại Thiên Chúa đã đến gần. Anh em hãy sám hối và tin vào Tin Mừng” (Mc 1, 15).

Lời công bố nêu trên đã làm chấn động khắp miền Ga-li-lê, là nơi Ngài “khai mạc công việc rao giảng”. Sự chấn động đó, đã “động” đến nhóm Pha-ri-sêu.

Đối với người Do Thái nói chung, và nhóm Pha-ri-sêu nói riêng, khi nói đến Triều Đại hay Vương Quốc Thiên Chúa, họ nghĩ rằng đó là một Vương Quốc thật sự giữa trần gian với đầy đủ uy lực và quyền thế của nó. Israel đã được dạy dỗ rằng, sẽ có một Đấng Messia đầy quyền uy đến giải thoát họ khỏi gông cùm của đô hộ bởi ngoại bang và lập ra một Triều Đại mới.

Và đó là lý do, người Pha-ri-sêu đã tìm đến chất vấn Đức Giê-su. Hồi ấy, họ đã hỏi Đức Giê-su, rằng: “Bao giờ Triều Đại Thiên Chúa đến?” Và, Đức Giê-su trả lời rằng: “Triều Đại Thiên Chúa không đến như một điều có thể quan sát được. Và người ta sẽ không nói: ‘Ở nơi này!’ hay ‘Ở kia kìa!’, vì này Triều Đại Thiên Chúa đang ở giữa các ông.” (Lc 17, 20-21).

Trong một lần giảng dạy ở ven Biển Hồ, Đức Giê-su đã sử dụng hai dụ ngôn như một cách giải thích cho điều mà quý ông Pha-ri-seu đã thắc mắc. Hai dụ ngôn mang tên “dụ ngôn hạt giống tự mọc lên” và “dụ ngôn hạt cải”.

**
Với dụ ngôn “hạt giống tự mọc lên”, Đức Giê-su nói: “Chuyện Nước Thiên Chúa thì cũng tựa như chuyện một người vãi hạt giống xuống đất.” (x.Mc 4, 26).

Vâng, nếu ai đó trong chúng ta là một nông gia, thì “chuyện một người vãi hạt giống xuống đất” không có gì xa lạ. Mà, nếu có lạ thì cái lạ ở đây chính là chúng ta không “vãi” mà là “vùi”. Vùi hạt giống xuống đất.

Vùi xong rồi thì làm gì nhỉ! Cứ, cứ để đó theo ngày tháng tự khắc hạt giống sẽ nảy mầm, đúng không? Đúng… đúng vậy. Đức Giê-su, qua dụ ngôn, cũng đồng quan điểm như thế. Ngài đã nói rằng: “Đêm hay ngày, người ấy có ngủ hay thức, thì hạt giống vẫn nảy mầm và mọc lên, bằng cách nào, thì người ấy không biết”.

Hôm ấy, Đức Giê-su còn diễn tả quá trình hạt giống nảy mầm rất chi tiết, như sau: “Đất tự động sinh ra hoa màu: trước hết cây lúa mọc lên, rồi trổ đòng đòng, và sau cùng thành bông lúa nặng trĩu hạt”. (x.Mc 4, 28).

Nói theo cách nói của xã hội hôm nay, “người vãi hạt giống” trong dụ ngôn đã thực hiện đúng “quy trình” của một nông gia, thế nên, rất chính đáng khi Đức Giê-su kết thúc dụ ngôn với lời rằng: “Lúa vừa chín, người ấy đem liềm hái ra gặt, vì đã đến mùa.”

Rồi, Đức Giê-su lại nói: “Chúng ta ví Nước Thiên Chúa với cái gì đây? Lấy dụ ngôn nào mà hình dung được?” Vâng, Đức Giê-su đã đặt câu hỏi và chính Ngài đã trả lời, rằng: “Nước Thiên Chúa giống như hạt cải, lúc gieo xuống, nó là loại hạt nhỏ nhất trên mặt đất. Nhưng khi gieo rồi, thì nó mọc lên lớn hơn mọi thứ rau cỏ, cành lá xum xuê, đến nỗi chim trời có thể làm tổ dưới bóng” (x.Mc 4, 31-32).

Không, không ai có thể phủ nhận, hạt cải là một loại hạt giống “nhỏ nhất trên mặt đất”. Thế nhưng, chắc hẳn không ai trong chúng ta lại không thắc mắc rằng, tại sao khi nó mọc lên, lớn… “đến nỗi chim trời có thể làm tổ dưới bóng”?

Thật ra, điều Đức Giê-su nói, không phải là nói ngoa, đó là sự thật. Cố linh mục Tanila Hoàng Đắc Ánh -OP, đã nhìn thấy cây cải này ở Giêrusalem, trong dịp ngài sang bên đó du học. Trong một lần giảng về đề tài này, ngài cho biết, cây cải đó cao khoảng hai mét.

Vâng, Đức Giê-su đã “dùng nhiều dụ ngôn tương tự mà rao giảng lời cho (mọi người), tùy theo mức họ có thể nghe. Người không bao giờ rao giảng cho họ mà không dùng dụ ngôn. Nhưng khi chỉ có thầy trò với nhau, thì Người giải nghĩa hết.” (Mc 4, 33-34).

***
Xưa, Đức Giê-su đã “giải nghĩa hết” những gì Ngài đã giảng dạy cho các môn đệ. Và nay, Ngài vẫn tiếp tục giải-nghĩa-hết cho chúng ta, qua các vị Giám Mục, Linh Mục, là những vị kế tục các thánh tông đồ.

Do vậy, thật phải đạo khi chúng ta nghe Lm. Charles E. Miller có lời chia sẻ về cảm nghiệm của mình, sau khi nghe lời Đức Giê-su truyền dạy, qua hai dụ ngôn (nêu trên), lời chia sẻ rằng: “Chúa Giê-su không định dạy chúng ta một bài học về nông nghiệp hay vật lý, mà thôi thúc ta chiêm ngắm một mầu nhiệm sâu thẳm hơn, mầu nhiệm Nước Thiên Chúa trong Hội Thánh”.

Vâng, phải chiêm ngắm “mầu nhiệm Nước Thiên Chúa trong Hội Thánh”. Bởi vì, tại Xê-da-rê Phi-lip-phê, Đức Giê-su đã thiết lập “Hội Thánh của Ngài”. Hôm ấy, Ngài đã nói với Phê-rô rằng: “anh là Phê-rô, nghĩa là Tảng Đá, trên tảng đá này, Thầy sẽ xây Hội Thánh của Thầy, và quyền lực tử thần sẽ không thắng nổi. Thầy sẽ trao cho anh chìa khóa Nước Trời, dưới đất, anh cầm buộc điều gì, trên trời cũng sẽ cầm buộc như vậy; dưới đất, anh tháo cởi điều gì, trên trời cũng sẽ tháo cởi như vậy.” (x. Mt 16, 17-19).

Trở lại với câu chuyên dụ ngôn. Chúng ta có thể thấy rằng: tất cả những gì Đức Giê-su ví von về “Nước Thiên Chúa”, nó đều đã xảy ra đúng như thực tế trong lịch sử Hội Thánh.

Thật vậy, lịch sử Hội Thánh tiên khởi cho chúng ta thấy, thoạt đầu mười hai người môn đệ chỉ là một nhúm nhỏ “hạt cải”. Thế mà, khi được gieo trồng tại Giê-ru-sa-lem, nhờ Thánh Thần Chúa, nó “mọc lên”… mọc lên bắt đầu từ mảnh đất phương bắc An-ti-ô-khi-a xứ Xyri. Kế tiếp, vượt qua Địa Trung Hải để đến Rô-ma… Châu Âu và cuối cùng mọc tới “tận cùng trái đất”.

Riêng tại Roma - với Phê-rô “…Chỉ là ông già quê mùa, chất phác, chẳng có gì trong tay, một mảnh đất cũng không. Đang khi đó Hoàng đế Nêrô có cả một đế quốc hùng mạnh nhất thế giới, châu báu đầy tràn, có quyền lực bao trùm và binh lực dũng mãnh, nắm trong tay sự sống chết của mọi thần dân. Giáo Hội Chúa lúc đó mới khởi đầu với một nhóm Kitô hữu quá nhỏ nhoi. Nếu đặt mình trong bối cảnh đó, ai cũng phải đặt vấn đề: Liệu Giáo Hội có thể chịu nổi những cơn bách hại của bạo chúa Nêrô không? Liệu Giáo Hội có thể tồn tại và phát triển khi bị chận đứng dưới sức mạnh hùng hậu của đế quốc không? Xem ra tương lai của Giáo Hội quá mịt mù.”

Ấy thế mà, “diễn biến lịch sử không như những gì người ta lượng định. Có một triết gia nói rằng: ‘Không một chế độ độc tài nào kéo dài hơn một đời người’. Cho dù có kéo dài hơn nữa thì cũng tới lúc tàn tạ. Chỉ có tình yêu và sự sống linh thiêng mới tồn tại vĩnh viễn. Con người không thể đối đầu với Thiên Chúa, vì tất cả đều nằm trong dự hướng của Người. Thật thế, chỉ ít năm sau đó, Hoàng đế Nêrô đã chết trong sự ô nhục, mọi quyền lực tiếp nối lần hồi đều suy thoái. Đế quốc Rôma không đầy ba thế kỷ sau cũng suy tàn. Điều lạ lùng hơn cả là Rôma sau đó lại biến thành kinh đô muôn thuở của Giáo Hội.” (nguồn: NƯỚC THIÊN CHÚA – tác giả Lm. Thái Nguyên).

Nói theo diễn tiến trong dụ ngôn hạt cải: chỉ là một “hạt cải Phêrô” khi được “gieo xuống đất”, mảnh đất tại kinh thành Roma năm xưa “và chết đi”, nay sau hơn hai mươi thế kỷ, nó đã trở thành “cây cải Vatican khổng lồ”, để rồi từng đàn chim tín hữu trên khắp thế giới, “có thể (bay về) làm tổ dưới bóng”, như hôm nay.

Điều này chẳng phải là Mầu Nhiệm - Mầu Nhiệm Nước Thiên Chúa trong Hội Thánh, đó sao!

****
“Nước Thiên Chúa trong Hội Thánh”. Và, Hội Thánh đó là Hội Thánh của Đức Giê-su. Hội Thánh đó đã được khai sinh bởi Chúa Thánh Thần, trong ngày Lễ Ngũ Tuần. Chúa Thánh Thần lãnh đạo Hội Thánh và kiện toàn Hội Thánh. Chúa Thánh Thần ở với Hội Thánh, trong Hội Thánh, đời đời.

Đó là điều các thánh Tông Đồ xưa, đã tin. Và, niềm tin đó đã lan tỏa đến “các người tín hữu, (để rồi) họ chuyên cần nghe các Tông Đồ giảng dạy, luôn luôn hiệp thông với nhau, siêng năng tham dự lễ bẻ bánh, và cầu nguyện không ngừng.” (Cv 2, 42).

Nhắc đến điều này để làm gì? Thưa, để chúng ta hãy tự hỏi lòng mình rằng: Là một Ki-tô hữu, chúng ta có giống như các tín hữu xưa “hợp nhất với nhau… đồng tâm nhất trí, ngày ngày chuyên cần đến Đền Thờ. Khi làm lễ bẻ bánh tại tư gia, họ dùng bữa với lòng đơn sơ vui vẻ.”

Hay chúng ta, qua lời nói lẫn việc làm, khiến cho khuôn mặt của Hội Thánh trở nên méo mó khó thương và là cớ làm cho con cái Chúa trong Hội Thánh nản lòng dẫn đến xa lìa Hội Thánh, không còn muốn “làm tổ dưới bóng” Hội Thánh!

Hay chúng ta, chỉ vì lời xúi giục của một linh mục xấu xa nào đó, mà đùng đùng kéo lên tòa Giám Mục, buộc vị Giám Mục đương nhiệm từ chức! (chuyện này có thật à nghen!).

Đừng! đừng bao giờ để mình rơi vào thói hư tật xấu này. Bởi, nếu rơi vào, thánh Phao-lô có lời trách cứ rằng: “Hỡi những người ngu xuẩn, ai đã mê hoặc anh em là những người đã được thấy hình ảnh Đức Giê-su Ki-tô chịu đóng đinh vào thập giá phơi bày ra trước mắt? Tôi muốn anh em cho tôi biết điều này thôi: anh em đã nhận được Thần Khí vì đã làm những gì Luật dạy, hay vì đã nhờ được nghe. Anh em ngu xuẩn thế sao? Anh em đã khởi sự nhờ Thần Khí, nay lại kết thúc nhờ xác thịt sao? Bấy nhiêu kinh nghiệm anh em đã trải qua, lại uổng công sao! Mà quả thật là uổng công?” (x.Gl 3, 1-4).

Đúng ra, những lời thánh Phao-lô nói (nêu trên) chúng ta nên xem đó như là một lời khuyên chân tình. Vâng, chúng ta có thể hiểu rằng, ngài Phao-lô khuyên chúng ta đừng vì sự mê hoặc của satan, của thế gian mà làm mất đi “công đức”, công đức mà Thần Khí Chúa đã hướng dẫn chúng ta thực hiện trong đời sống đức tin của mình.

Nói một cách cụ thể, chúng ta không nên chán ghét Hội Thánh, xa rời Hội Thánh chỉ vì một vài gương mù, gương xấu nơi ông linh mục này, ông Giám Mục kia! Tại sao! Thưa, là bởi, Hội Thánh đâu có phải là của mấy “ông cố” đó. Hội Thánh là của Thầy Giê-su. Và, chẳng phải là Thầy Giê-su đã nói rằng: “Thầy sẽ xây Hội Thánh của Thầy”, với ông Phê-rô, đó sao!

*****
Bây giờ, chúng ta trở lại với Lm.Charles E.Miller. Trở lại để nghe thêm một lần nữa lời chia sẻ của ngài. Vâng, ngài Lm. có thêm lời chia sẻ, rằng: “Làm người Công Giáo là phải nhìn xa thấy rộng, phải nhận ra mình là thành phần của một Hội Thánh mà ngược dòng thời gian bao gồm cả Đức Ki-tô, và hiện nay có mặt khắp thế giới.

Ta phải công nhận là tuy mang tính toàn cầu, Hội Thánh vẫn chưa hoàn hảo. Nhưng, anh chị em đừng để những điều thiếu xót và sai lầm của bản thân (mình) hay của người khác trong Hội Thánh khiến ta nản lòng.

Như một bụi cây thỉnh thoảng cần được mé tỉa để sung sức và lớn lên, Giáo Hội cần phải sám hối và canh tân, đây cũng là công việc của Thánh Thần.”

Đúng vậy, Chúa Thánh Thần sẽ “dứt dấy” Giáo Hội, mà cụ thể là dứt dấy mỗi chúng ta. Chúa Thánh Thần sẽ dứt dấy chúng ta sám hối, sám hối những sai phạm từ trong tư tưởng, lời nói đến việc làm của chúng ta. Người sẽ dứt dấy chúng ta canh tân đời sống đức tin của mình.

Một Hội Thánh, có nhiều thành viên luôn sám hối và canh tân, có phần chắc, Hội Thánh đó sẽ trở thành nơi “chim trời có thể làm tổ dưới bóng”. Nói cách khác, thật là diễm phúc được làm thành viên của Hội Thánh đó.

Hội Thánh đó “đang ở giữa chúng ta”, đó là Hội Thánh Công Giáo. Phúc thay! được là tín hữu Công Giáo.

Petrus.tran

Tổng số điểm của bài viết là: 0 trong 0 đánh giá

Click để đánh giá bài viết
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây