23/06/2025
THỨ HAI TUẦN 12 THƯỜNG NIÊN
Mt 7,1-5
NGÔN NGỮ TÌNH YÊU
“Lấy cái xà ra khỏi mắt anh trước đã, rồi anh sẽ thấy rõ, để lấy cái rác ra khỏi mắt người anh em.” (Mt 7,1-5)
Suy niệm: Thái độ xét đoán, chỉ thấy điều sai lỗi, dù rất nhỏ, nơi người khác mà không thấy điều sai lỗi to lớn nơi chính mình, đó là dấu chỉ mình không sống trong tình yêu thương. Khi chưa yêu thương, ta thường lấy mình làm tiêu chuẩn xét đoán, kết án người khác. Hơn nữa khi kết án người khác, ta tiếm quyền Thiên Chúa, vì chỉ mình Ngài mới có quyền phán xét chúng ta. Mà Ngài là Thiên Chúa tình yêu, không mệt mỏi khi tha thứ cho chúng ta là kẻ tội lỗi. Qua Đức Giê-su Ki-tô, Thiên Chúa biểu lộ lòng thương xót của Ngài. Ngài muốn mọi người được cứu độ, và mọi người khi được tình yêu Chúa chạm đến cũng biết sống hiệp nhất yêu thương nhau.
Mời Bạn: “Các bạn thân mến, Thiên Chúa yêu thương chúng ta. Đây là chân lý vĩ đại của cuộc sống chúng ta và điều này mang lại ý nghĩa cho mọi thứ khác” (ĐGH Bê-nê-đic-tô XVI). Thiên Chúa dựng nên chúng ta để yêu thương và tha thứ. Bạn xét xem hằng ngày trong đời sống, bạn có những cái nhìn cảm thông, những lời nói ôn hòa, khiêm tốn, đưa mọi người lại gần nhau,, hay là những cái nhìn xét đoán, những lời nói cao ngạo gây chia rẽ, làm tổn thương nhau?
Sống Lời Chúa: Tôi tập nói những lời yêu thương, dịu dàng, tập nhìn mọi sự với cái nhìn của Chúa.
Cầu nguyện: Lạy Chúa, con cảm tạ Chúa đã ban cho con đôi mắt để ngắm nhìn thế giới, nhận ra tình yêu của Chúa và mọi người. Xin cho lời con nói, việc con làm, đời sống con diễn tả tình yêu ấy, đem lại bình an cho người con gặp gỡ.
BÀI ĐỌC TRONG THÁNH LỄ
THỨ HAI TUẦN 12 THƯỜNG NIÊN
Ca nhập lễ
Chúa là mãnh lực của dân Người, là chiến lũy bảo vệ mạng sống người Chúa đã xức dầu. Lạy Chúa là phần rỗi tôi, xin cứu sống dân Chúa, và chúc phúc cho phần gia nghiệp Chúa, xin hãy chăn dắt họ đến muôn đời.
Lời nguyện nhập lễ
Lạy Chúa, xin cho chúng con hằng trọn niềm tôn kính và ái mộ Thánh Danh, vì những ai được Chúa cho khăng khít với Chúa, Chúa sẽ chẳng bỏ rơi bao giờ. Chúng con cầu xin…
Bài Ðọc I: (Năm I) St 12, 1-9
“Abram ra đi như Chúa đã truyền dạy”.
Trích sách Sáng Thế.
Khi ấy, Chúa phán cùng Abram rằng: “Ngươi hãy từ bỏ quê hương, họ hàng và nhà cửa cha ngươi mà đi đến xứ Ta chỉ cho. Ta sẽ cho ngươi thành một dân lớn; Ta sẽ chúc lành cho ngươi, và Ta sẽ cho danh ngươi nên lớn lao, ngươi sẽ là một mối chúc lành. Ta sẽ chúc lành cho những ai chúc lành cho ngươi, và sẽ chúc dữ cho ai chúc dữ cho ngươi. Nơi ngươi mọi dân nước sẽ được chúc phúc”.
Abram ra đi như Chúa đã truyền dạy, và có ông Lót đi theo. Khi bỏ đất Haran, Abram được bảy mươi lăm tuổi. Ông đem Sarai, vợ ông, và Lót là cháu, cùng với tất cả tài sản và gia nhân mà họ có ở Haran. Họ ra đi đến đất Canaan. Khi họ tới nơi, Abram rảo qua các xứ cho đến Sikem, thung lũng thời danh. Bấy giờ người Canaan đang ở xứ này.
Chúa đã hiện ra với Abram và phán rằng: “Ta sẽ ban đất này cho dòng dõi ngươi”. Ông đã dựng ở đó một bàn thờ kính Thiên Chúa, Ðấng đã hiện ra với ông. Rồi từ nơi ấy, ông đi đến núi ở phía đông Bêthel mà cắm trại: phía tây của trại là Bêthel và phía đông là Hai. Ông cũng dựng ở đó một bàn thờ kính Chúa, và khấn cầu danh Chúa. Abram cứ tiến dần mãi về (Nageb ở) phía nam.
Ðó là lời Chúa.
Ðáp Ca: Tv 32, 12-13. 18-19. 20 và 22
Ðáp: Phúc thay dân tộc mà Chúa chọn làm cơ nghiệp riêng mình
Xướng: Phúc thay quốc gia mà Chúa là Chúa tể, dân tộc mà Chúa chọn làm cơ nghiệp riêng mình. Tự trời cao Chúa nhìn xuống, Người xem thấy hết thảy con cái người ta.
Xướng: Kìa Chúa để mắt coi những kẻ kính sợ Người, nhìn xem những ai cậy trông ân sủng của Người, để cứu gỡ họ khỏi tay thần chết, và nuôi dưỡng họ trong cảnh cơ hàn.
Xướng: Linh hồn chúng con mong đợi Chúa, chính Ngài là Ðấng phù trợ và che chở chúng con. Lạy Chúa, xin đổ lòng từ bi xuống trên chúng con, theo như chúng con tin cậy ở nơi Ngài.
Bài Ðọc I: (Năm II) 2 V 17, 5-8. 13-15a. 18
“Chúa xua đuổi Israel khỏi mặt Chúa và chỉ còn lại chi họ Giuđa”.
Trích sách Các Vua quyển thứ hai.
Trong những ngày ấy, Salmanassar, vua dân Assyria, xâm chiếm khắp miền và bao vây Samaria trong ba năm. Năm thứ chín đời vua Hôsê, vua Assyria chiếm được Samaria, và đem dân Israel sang Assyria, định cư họ ở Hala và ở Habor, gần sông Gozan, và trong các thành thuộc nước Mêđia.
Xảy ra như thế, vì con cái Israel phạm đến Chúa là Thiên Chúa họ, Ðấng đã đưa họ ra khỏi Ai-cập, khỏi quyền lực Pharaon, vua nước Ai-cập. Họ đã thờ các thần ngoại bang; họ noi theo các tập tục của dân ngoại mà Chúa đã xua đuổi trước bước tiến của con cái Israel, và họ đã theo các nghi lễ mà vua Israel đã quy định.
Chúa đã dùng các tiên tri, các vị tiên kiến mà khuyến cáo Israel và Giuđa rằng: “Các ngươi hãy cải tà quy chính, hãy tuân giữ các điều răn và nghi lễ, theo đúng lề luật Ta đã dùng các tiên tri tôi tớ Ta mà truyền cho cha ông các ngươi, và chuyển lại cho các ngươi”. Nhưng họ không muốn nghe. Họ cứ cứng đầu cứng cổ như cha ông họ, không muốn vâng phục Chúa là Thiên Chúa. Họ chối bỏ các huấn lệnh của Chúa và lời giao ước Người đã ký kết với cha ông họ, và cả những mệnh lệnh rõ ràng Người đã truyền, nên Chúa nổi giận dân Israel, và xua đuổi họ khỏi mặt Chúa. Chỉ còn lại chi họ Giuđa mà thôi.
Ðó là lời Chúa.
Ðáp Ca: Tv 59, 3. 4-5. 12-13
Ðáp: Lạy Chúa, xin Chúa ra tay hữu phù trợ và nhậm lời chúng con (c. 7b).
Xướng: Ôi Thiên Chúa, Ngài đã hất hủi chúng con, Ngài đã làm cho hàng ngũ chúng con tan rã, Ngài đã thịnh nộ, nhưng xin cho chúng con được phục hồi!
Xướng: Ngài đã rung động đất nước và xâu xé, xin hàn lại chỗ đổ vỡ, vì nó đang xiêu té. Chúa để dân Ngài gặp những thử thách cam go, Ngài cho chúng con uống thứ rượu say mê choáng váng.
Xướng: Ôi Thiên Chúa, há không phải Ngài đã hất hủi chúng con ư? Ôi Thiên Chúa, Ngài đã không xuất trận cùng quân đội chúng con. Xin Chúa giúp đỡ chúng con chống lại quân thù, vì sự hỗ trợ của người trần là vộ hiệu quả.
Alleluia: Ga 14, 5
Alleluia, alleluia! – Chúa phán: “Thầy là đường, là sự thật và là sự sống, không ai đến được với Cha mà không qua Thầy”. – Alleluia.
Phúc Âm: Mt 7, 1-5
“Hãy lấy cái đà khỏi mắt ngươi trước đã”.
Tin Mừng Chúa Giêsu Kitô theo Thánh Matthêu.
Khi ấy, Chúa Giêsu phán cùng các môn đệ rằng: “Các con đừng đoán xét để khỏi bị đoán xét. Các con đoán xét thể nào thì các con cũng bị đoán xét như vậy. Các con dùng đấu nào mà đong, thì cũng sẽ đong lại cho các con bằng đấu ấy. Sao ngươi thấy cái rác trong mắt anh em, mà không thấy cái đà trong mắt ngươi? Hoặc sao ngươi bảo anh em: “Ðể tôi lấy cái rác ra khỏi mắt anh”, và này: cái đà đang ở trong mắt ngươi. Ðồ giả hình, hãy lấy cái đà khỏi mắt ngươi trước đã, rồi ngươi sẽ thấy rõ để lấy cái rác ra khỏi mắt anh em ngươi”.
Ðó là lời Chúa.
Lời nguyện tiến lễ
Lạy Thiên Chúa từ bi, chúng con hiến dâng những lễ vật này để tạ tội và ngợi khen Chúa; cúi xin Chúa vui lòng chấp nhận, và dùng của lễ này mà thanh tẩy chúng con, hầu chúng con có thể dâng lên những tâm tình làm đẹp lòng Chúa. Chúng con cầu xin…
Ca hiệp lễ
Lạy Chúa, muôn loài để mắt cậy trông vào Chúa, và Chúa ban lương thực cho chúng đúng theo giờ.
Hoặc đọc:
Chúa phán: “Ta là mục tử tốt lành, và Ta thí mạng sống Ta vì các chiên Ta”.
Lời nguyện hiệp lễ
Lạy Thiên Chúa toàn năng hằng hữu, Chúa đã cho chúng con rước Mình và Máu Con Chúa để đổi mới chúng con, xin cho chúng con được chắn chắn hưởng ơn cứu độ, nhờ mầu nhiệm cử hành trong thánh lễ này. Chúng con cầu xin…
Suy niệm
ĐỪNG XÉT ĐOÁN VÀ ĐỪNG KẾT ÁN (Mt 7,1-5)
Lm. Antôn Nguyễn Văn Độ
Con người chúng ta thường quá độ lượng với chính mình, nhưng lại khắt khe với người khác, thấy lỗi người khác mà không thấy lỗi của mình; phê phán người khác mà không tự phê phán mình; đó là thứ mù quáng và giả hình mà Chúa Giê-su nhiều lần cảnh báo.
Nhìn thấy cái rác trong mắt anh em dễ hơn là thấy cây đà trong mắt mình. Không phải ta không thấy vướng mắt, nhưng là vì ta quá quảng đại với bản thân, thậm trí viện dẫn muôn ngàn lý do để cho rằng cái đà trong mắt ta chẳng có là gì trước mặt mọi người. Tình trạng đó đưa ta đến một khả năng rất dễ thấy cái rác trong mắt anh em mình.
Việc Chúa dạy chúng ta phải làm là lấy cái đà ra khỏi mắt mình trước đã. Chúa muốn thay đổi cái nhìn, nhận ra mình cần được sửa đổi trước đã, để nhờ thay đổi bản thân, ta không còn thấy và muốn nhặt rác trong mắt anh em mình nữa, rộng lượng hơn đối với anh em.
Chúa bảo: “Các con đừng đoán xét để khỏi bị đoán xét” ( Mt 7,1). Chúa dạy chúng ta đừng đoán xét và lên án là vì con người nhân vô thập toàn không có quyền lên án, cũng không thể đoán xét đúng và công bằng được, chỉ có Chúa là Đấng cầm quyền sinh tử mới có quyền lên án con người. Ngài là Đấng nhân từ đã không lên án, vậy cớ sao ta lại lên án nhau. Vậy nếu chúng ta không muốn người khác khắt khe với mình thì đừng đối xứ với họ như vậy, đó là cách xử từ tâm.
Chắc chắn không ai muốn sống mà lúc nào cũng bị người khác để ý từng hành vi, cử chỉ. Vậy đừng làm cho người ta cái gì mình không ưa thích. Chúa nhắc nhớ chúng ta: “Hãy lấy cái đà khỏi mắt người trong mắt chúng ta trước, rồi lấy rác nơi anh em sau” (Mt 7, 5). Chúa sinh chúng ta ra mỗi người một vẻ để chúng ta đùm bọc nhau, sửa chữa nhau chứ không để hại nhau đâu. Đừng đoán xét và đừng lên án. Đó là điều Chúa nhắn nhủ chúng ta hôm nay.
Lạy Chúa, xin giúp chúng con biết nghe lời Chúa dạy và đem ra thực hành trong đời sống. Amen.
ĐỪNG XÉT ĐOÁN NGƯỜI KHÁC (Mt 7,1-5)
Lm. Giuse Đinh Lập Liễm
1. Chúa Giê-su nói với các môn đệ: anh em không được xét đoán lên án kẻ khác, vì việc đó thuộc quyền của Thiên Chúa. Anh em xét đoán kẻ khác thế nào, thì Thiên Chúa cũng sẽ xét đoán anh em như vậy. Sao anh em thấy cọng rác nhỏ trong con mắt kẻ khác, còn cái xà trong mắt anh em, mà anh em không thấy, nghĩa là lỗi lầm nhỏ mọn của người khác thì anh em thấy rõ rồi phê bình lên án đủ thứ, còn tội nặng nề của anh em, anh em lại không chịu thấy, không chịu nhận, không lo sửa chữa. Hãy lo từ bỏ sửa chữa tội lỗi của anh em trước đã rồi anh em mới giúp được kẻ khác chừa bỏ lỗi lầm của họ.
2. Xénophon, nhà hiền triết Hy Lạp sống vào giữa thế kỷ thứ 5 TCN đã nói như sau: “Thượng Đế đặt trên vai con người hai cái bị: một cái đằng trước, một cái đằng sau. Cái bị đằng sau chứa đựng tất cả những cái xấu của chính con người mình, còn cái bị đằng trước thì đầy dẫy những cái xấu của người khác. Do đó, con người khó mà thấy được những thiếu sót của mình, nhưng lại dễ dàng nhìn thấy những khuyết điểm của người khác”.
Khuynh hướng tự nhiên của con người là dễ dàng kết án người khác, nhưng lại tỏ ra dễ dãi với mình. Chúa Giê-su đến để chỉnh đốn khuynh hướng lệch lạc ấy. Ngài mời con người hoán cải, nghĩa là quay trở lại với mình, nhìn thẳng vào thực chất của mình, để từ những yếu đuối, bất toàn của mình để dễ dàng thông cảm và tha thứ cho người khác hơn. Đó là nội dung những lời khuyên của Chúa Giê-su trong bài Tin Mừng hôm nay.
3. Dân gian có câu:
Chân mình thì lấm lê mê,
Lại cầm bó đuốc mà rê chân người.
Hay:
Bàng quan giả tỉnh, đương cục giả mê.
(Việc mình thì quáng, việc người thì sáng).
Chúa Giê-su vạch rõ tính cách của nhiều người trong chúng ta thường thì không thấy lỗi lầm của mình, nhưng lại soi mói dò xét cái lỗi của người khác mà lắm khi cái lỗi của chúng ta còn lớn gấp trăm lần cái lỗi của tha nhân.
“Sao ngươi nhìn cái rác trong mắt anh em, còn cái đà trong chính mắt ngươi thì lại không thấy”? Cái lỗi nhỏ như cái rác của tha nhân thì mình dễ nhìn thấy, nhưng cái lỗi lớn như xà nhà của mình thì lại không thấy. Chúng ta dễ dàng kết án cái lỗi nhỏ nhặt của tha nhân, nhưng lại không ý thức về những tội tầy đình của bản thân…
4. Con người không thể tự cho mình quyền xét đoán, phê phán người khác, mà chỉ có một mình Thiên Chúa, Đấng thấu suốt mọi sự. Ngài hiểu con người hơn chính họ và mời gọi con người hãy nhìn vào bản thân mình: hãy nhìn vào mắt mình để lấy cái xà đã đóng chặt vào đó, cái xà được kết tinh bằng lỗi lầm, thành kiến, ác ý. Lấy được cái xà, mắt sẽ trong sáng, con người sẽ nhìn rõ sự vật.
Cái nhìn của đôi mắt không có cái xà sẽ không còn là cái nhìn của phê phán, chỉ trích, nhưng là cái nhìn của Chúa Giê-su, một cái nhìn đầy yêu thương, tha thứ, mang lại cho kẻ được nhìn niềm tin yêu, hy vọng. Lê-vi, người thu thuế, sẵn sàng bỏ mọi sự để theo Thầy; Gia-kêu, người thu thuế trưởng, đã thành tâm hoán cải, Ma-đa-lê-na đã dứt khoát từ bỏ con đường tội lỗi. Tất cả đã chuyển hướng cuộc đời bởi cái nhìn từ ái bao dung của Chúa Giê-su (Mỗi ngày một tin vui),
5. Tóm lại, như lời Chúa Giê-su dạy: “Anh em đừng xét đoán, để khỏi bị Thiên Chúa xét đoán, vì anh em xét đoán thế nào, thì anh em cũng bẽ bị Thiên Chúa xét đoán như vậy; và anh em đong đấu nào, thì Thiên Chúa cũng đong bằng đấu ấy cho anh em” (Mt 7,1-2), nghĩa là khi chúng ta dùng lăng kính chủ quan của mình để xét cho anh em thế nào, thì chúng ta sẽ phải trả lẽ trước mặt Thiên Chúa thể ấy. Vậy nên, nếu khi xét đoán, chúng ta cần biết nhìn lại chính mình, nhất là trong lời xét đoán về anh em có thực sự khách quan hay không, có thực sự vì yêu thương anh em và vì sự thật hay không.
6. Truyện: Biểu diễn trồng táo.
Tại một xứ Hồi giáo, có một người đàn ông bị vua ra lệnh treo cổ vì đã ăn trộm thức ăn của người khác. Như thường lệ, trước khi bị xử, tội nhân được nhà vua cho phép xin một ân huệ. Kẻ tử tội bèn xin nhà vua:
– Tâu bệ hạ, xin cho thần được trồng một cây táo. Chỉ trong một đêm thôi, hạt giống sẽ nảy mầm, mọc thành cây và có trái ăn tức khắc. Đây là một bí quyết mà cha thần đã truyền lại cho thần. Thần tiếc là khi thần chết đi rồi, bí quyết này sẽ không được truyền lại cho hậu thế.
Nhà vua truyền chuẩn bị mọi sự để sáng hôm sau tử tội sẽ biểu diễn trồng táo. Đến giờ hẹn, trước mặt vua và các quan văn võ, tên trộm đào một cái lỗ nhỏ và nói:
– Chỉ có người nào chưa hề ăn trộm của người khác mới trồng được hạt giống này. Vì tôi đã lỡ ăn trộm nên không thể trồng được.
Nhà vua vẫn chiều lòng tên ăn trộm, nên quay sang nhìn tể tướng. Sau một lúc do dự, vị tể tướng thưa:
– Tâu bệ hạ, thần nhớ lúc còn niên thiếu, thần cũng đã có lần lấy của người khác. Thần nhận thấy không đủ điều kiện để trồng hạt táo này.
Nhà vua đưa mắt nhìn quanh các quan văn võ đang có mặt. Ông nghĩ may ra quan thủ kho trong triều là người nổi tiếng trong sạch có thể đủ điều kiện. Nhưng quan thủ kho cũng lắc đầu từ chối và tuyên bố với mọi người rằng ông cũng đã có lần gian tham trong chuyện tiền bạc.
Không tìm được ai, nhà vua mới định cầm hạt táo đến bỏ vào lỗ. Nhưng ông cũng chợt nhớ ra lúc con nhỏ ông đã có lần đánh cắp báu vật của vua cha.
Bấy giờ người tử tội mới chua xót lên tiếng:
– Tâu bệ hạ, các ngài là những người quyền thế cao trọng, không thiếu thốn gì. Vậy mà các ngài không thể trồng được hạt táo này, chỉ vì các ngài cũng đã có lần lấy của người khác. Còn hạ thần, một con người khốn khổ, chỉ vì lỡ lấy thức ăn của người khác cho đỡ đói, thế mà các ngài đã kết án treo cổ hạ thần.
Nghe thế, nhà vua và cả triều thần như xốn xang trong lương tâm. Ông bèn ra lệnh phóng thích người ăn trộm.
LẤY CÁI XÀ RA KHỎI MẮT
(THỨ HAI TUẦN 12 TN NĂM LẺ)
Emmanuel Nguyễn Thanh Hiền, OSB
Qua Lời Tổng Nguyện của Thứ Hai Tuần 12 Thường Niên, Năm Lẻ này, các nhà phụng vụ muốn chúng ta xin Chúa cho chúng ta hằng trọn niềm tôn kính và ái mộ Thánh Danh, vì những ai được Chúa cho khăng khít với Chúa, thì Chúa chẳng bỏ rơi bao giờ.
Tôn kính và ái mộ Thánh Danh, sẽ được Chúa ban sức mạnh chiến thắng quân thù, như trong bài đọc một của giờ Kinh Sách, trích sách Samuen Quyển I nói về: Đavít tình nguyện chiến đấu chống lại người Philitinh. Ai cũng biết câu chuyện Đavít với Goliát: ta được chứng kiến một bên là sự khôn ngoan của con người chỉ dựa vào chính mình, vào sức lực và khí giới, bên kia là sự khôn ngoan phát xuất từ Thiên Chúa. Đức Chúa đã giật tôi khỏi nanh sư tử và vuốt gấu. Chính Người sẽ giật tôi khỏi tay quân thù. Chúa Trời đã gửi xuống tình thương và lòng thành tín của Người, Người đã cứu mạng tôi khỏi bầy sư tử.
Tôn kính và ái mộ Thánh Danh, sẽ được Chúa bảo vệ chở che, như trong bài đọc hai của giờ Kinh Sách, thánh Ghêgôriô Nítxê nói: Người Kitô hữu là một Kitô khác… Lạy Chúa, những người trú ẩn bên Chúa, ước chi họ đều được hỷ hoan và reo vui mãi tới muôn đời. Chúa bảo vệ những người mến yêu Danh Thánh: Nhờ Ngài, họ phấn khởi mừng vui. Nhờ Thánh Nhan soi tỏ, họ tiến lên, lạy Chúa, nhờ được nghe danh Ngài, họ suốt ngày hớn hở.
Tôn kính và ái mộ Thánh Danh, sẽ được Chúa trông nom và nuôi sống, như trong bài đọc một của Thánh Lễ, trích sách Sáng Thế nói: Ông Ápram ra đi, như Đức Chúa đã phán với ông. Trong bài Đáp Ca, Thánh Vịnh 32, vịnh gia kêu gọi: Hạnh phúc thay dân nào Chúa chọn làm gia nghiệp. Chúa để mắt trông nom người kính sợ Chúa, kẻ trông cậy vào lòng Chúa yêu thương, hầu cứu họ khỏi tay thần chết và nuôi sống trong buổi cơ hàn.
Câu Tung Hô Tin Mừng, mà các nhà phụng vụ đã chọn cho ngày lễ hôm nay là: Lời Thiên Chúa là lời sống động và hữu hiệu, lời đó phê phán tâm tình cũng như tư tưởng của lòng người. Trong bài Tin Mừng, Đức Giêsu nói: Lấy cái xà ra khỏi mắt anh trước đã. Lời Chúa là ánh sáng, là đèn soi, sống động và hữu hiệu, phơi bày ra ánh sáng tất cả những gì thầm kín trong lòng ta, ta phải lấy cái xà ra khỏi mắt mình, để nhìn thấy rõ sự thật, để ngước mắt trông lên Chúa, đợi chờ Người đến bữa cho ăn. Chúng ta là gia nghiệp của Chúa được Chúa chọn như Người đã chọn Ápraham, Chúa hằng để mắt trông nom gia nghiệp của Người. Trú ẩn bên Chúa, chúng ta sẽ hoan hỷ và reo vui đến muôn đời, bởi vì, Chúa hằng bảo vệ những ai mến yêu Danh Thánh, nhờ được nghe Danh Chúa, chúng ta sẽ phấn khởi mừng vui. Thánh Phaolô vừa biết Đức Kitô là Đấng nào, vừa biết kẻ đã được mang Danh Người, thì phải ăn ở làm sao. Thánh nhân đã cặn kẽ noi gương Chúa, đến độ, có thể diễn tả được Chúa nơi chính bản thân mình. Thật vậy, nhờ tận tình noi gương Đức Kitô như thế, người đã biến tâm hồn mình nên giống mẫu mực là Đức Kitô, đến nỗi, không phải là Phaolô nói nữa, nhưng là, chính Đức Kitô. Chúa nhân lành đã thông ban cho chúng ta một danh hiệu cao quý nhất, linh thiêng nhất, trọng đại nhất, vượt trên mọi danh hiệu, đến độ, chúng ta được vinh dự mang chính Danh của Đức Kitô, khi được gọi là “Kitô hữu”. Vì thế, mọi danh xưng dùng để giải thích tên gọi trên, nhất thiết, phải được tỏ rõ nơi con người chúng ta. Chúng ta đừng để mình bị xem là “Kitô hữu” giả, nhưng, phải dùng đời sống mình mà minh chứng cho tên gọi ấy. Chúng ta phải lấy cái xà ra khỏi mắt mình, để nhìn thấy rõ mình là ai, mang danh xưng gì, để rồi, chúng ta sống xứng đáng với danh hiệu đó, cho dù, có phải trả giá, chúng ta hãy vững tin rằng: Nếu chúng ta không rời xa Danh Thánh, thì, Chúa cũng sẽ chẳng rời bỏ chúng ta. Ước gì chúng ta hằng trọn niềm tôn kính và ái mộ Thánh Danh, vì những ai được Chúa cho khăng khít với Chúa, thì Chúa chẳng bỏ rơi bao giờ. Ước gì được như thế!
Những tin mới hơn
Những tin cũ hơn