Ngày thứ nhất
Thứ Ba, ngày 4 tháng 8 năm 2020
Những ngày đầu tháng 8 thành phố Buôn Ma Thuột có 3 ca dương tính Covid 19 nên phải cách ly toàn thành phố.
Tôi tận dụng thời gian có được đi những con phố trong nội thành xem thế nào. Tất cả đều đóng cửa theo chỉ thị của thành phố, chỉ một ít cửa hàng thiết yếu được mở với những điều kiện giãn cách, đeo khẩu trang và rửa tay thường xuyên.
Thành phố Buôn Ma Thuột, một thành phố năng động của Tây Nguyên, giờ đây thật trầm lắng. Nhất là những cung đường bị phong tỏa.
Tôi đã khóc. Mẹ Nó cũng khóc. Nhưng không có một giọt nước mắt nào. Tôi nhớ lại, cha tôi đã khóc mà không có một giọt nước mắt nào khi mẹ tôi mất. Đó là tiếng khóc của con tim. Tiếng khóc của đau khổ. Tiếng khóc của mất mát.
Tôi phải tự động viên mình. Phải mạnh mẽ lên vì không ai có thể giúp Nó được trong lúc này ngoài chính mình.
Trong phòng cấp cứu, mẹ Nó luôn hỏi bác sĩ: Có phải cưa chân cháu không, cưa khúc nào? Vì chân phải Nó bị lòi mắt cá, bị gãy xương chân, gãy xương đùi, gãy một phần nhỏ xương chậu. Một viễn cảnh xấu là phải trở thành người tật nguyền.
Tạ ơn Chúa, rất may, nội tạng và cột sống không bị ảnh hưởng gì.
15g bắt đầu vào phòng phẫu thuật.
Mùa Covid này, nhớ hạn chế người chăm sóc, chỉ cho một người thôi. Tôi lên phòng chờ tầng 2, tầng hậu phẫu để chờ xem kết quả.
Thời gian này, gia đình cũng xin nhiều người cầu nguyện. Tôi chẳng biết phải cầu nguyện như thế nào! Chỉ biết phó thác cho Thiên Chúa và Mẹ Maria. Tôi chỉ biết lần hạt Mân Côi và không biết bao nhiêu chuỗi, cho tới 18g thì trên màn hình điện tử thông báo: Nguyễn Hoàng Dũng, 1993, đã phẫu thuật xong.
Tạ ơn Chúa, giai đoạn sơ cứu đã qua.
Trong phòng đợi cũng có khá nhiều người chờ người thân đã phẫu thuật xong để được nhìn thấy mặt. Có người chờ từ 3 giờ, có người chờ từ 6 giờ hay hơn nữa mà chưa được thấy mặt.
24g đêm, cô điều dưỡng bảo đem sữa cho Nó uống. Tôi mới biết giờ Nó đã tỉnh.
Còn tiếp ...
Viết tại bệnh viện Thiện Hạnh
Nguyễn Thái Hùng
Những tin mới hơn
Những tin cũ hơn