Đời người là một hành trình kỳ diệu dệt nên từ muôn vàn cuộc gặp gỡ. Có người chỉ thoáng qua nhau như gió, có người đi cùng ta một chặng đường, và có người trở thành một phần trong cuộc sống, không thể thiếu vắng. Nhưng dù là ngắn hay dài, thoáng qua hay bền lâu, mỗi lần gặp gỡ đều mang trong mình một dấu ấn của ân sủng: gặp nhau là ơn Chúa.
Trong muôn ngàn con người giữa thế giới bao la, ta không vô tình mà gặp được ai đó. Có những người bước vào đời ta vào đúng lúc, đúng chỗ, đúng tâm trạng. Có người đến để nâng ta dậy, để làm bạn đồng hành, để dạy ta một bài học, để chạm vào nỗi đau, hoặc đơn giản chỉ để nhắc rằng: "Con không cô độc." Đó không phải ngẫu nhiên, mà là dấu chỉ âm thầm nhưng rõ rệt của bàn tay Thiên Chúa.
Quen biết nhau là ơn Chúa – vì có những người đi qua nhau mà không bao giờ nhớ tên, không để lại điều gì. Nhưng có người, chỉ cần một lần chạm mắt đã thành thân quen, một lần chia sẻ đã thấy lòng gắn bó. Mỗi sự thân tình, mỗi câu chuyện dần hình thành qua những ngày tháng đi cùng nhau, đều là dấu hiệu cho thấy Chúa đang mời gọi chúng ta học yêu thương và trưởng thành trong tương quan.
Đến được với nhau không chỉ là ý trời, mà còn là sự lựa chọn. Thiên Chúa ban cơ hội. Nhưng phần còn lại là ở ta. Yêu thương cần can đảm. Gắn bó cần sự dấn thân. Có những khi ta lướt qua nhau vội vã – vì kiêu ngạo, vì bận bịu, hay vì chưa nhận ra giá trị của người ấy. Nhưng ơn Chúa không dễ mất đi. Ơn gọi tương phùng có thể bị chậm lại, nhưng nếu là ý Ngài, và nếu lòng ta vẫn rộng mở, thì những vòng đời sẽ lại giao nhau.
Cuộc đời không thiếu những điều “suýt nữa”: suýt nữa yêu, suýt nữa hiểu, suýt nữa đi cùng nhau đến cuối đời. Nhưng những “suýt nữa” ấy có thể biến thành “trọn vẹn” nếu ta biết nhận ra điều gì là ân sủng, điều gì là lời mời gọi, và điều gì đáng để giữ lại giữa muôn điều phải buông tay.
Gặp nhau là hồng ân. Giữ được nhau là bổn phận. Sống cho nhau là ơn gọi. Và đi đến cuối cùng cùng nhau là ân sủng cộng với sự lựa chọn mỗi ngày.
Nếu có ai đó trong đời cha, mà sự hiện diện của họ đã làm cha thêm tin vào tình yêu, thêm vững đức tin và lòng biết ơn, thì xin tạ ơn Chúa. Và nếu có cuộc gặp gỡ nào cha từng vội vã lướt qua, hãy tin rằng vẫn còn đó một cơ hội để yêu lại, để hiểu lại, để đi cùng nhau thêm một đoạn đường – với trái tim trưởng thành hơn, và ánh nhìn sâu sắc hơn.
Lm. Anmai, CSsR
HÃY SỐNG NHƯ CHÚA, ĐỂ KHÔNG LÀM AI ĐAU
Cuộc đời mỗi người là một hành trình riêng, với những niềm vui, nỗi buồn, mất mát và hy vọng đan xen. Không ai trên đời này mang một nỗi đau giống nhau, bởi mỗi người đều có một câu chuyện, một vết thương, một góc khuất mà người khác không thể thấu hiểu hết được. Có những nỗi đau hiện rõ trên khuôn mặt, có những nỗi đau âm thầm giấu kín trong lòng. Có những vết thương đã lành sẹo nhưng vẫn nhói đau khi chạm vào, có những tổn thương tưởng nhỏ bé nhưng lại dai dẳng mãi trong tim. Thế nên, điều quý giá nhất mà ta có thể làm không phải là đoán xem ai đang đau đớn hơn ai, mà là cố gắng sống có tình có nghĩa, để không làm ai đau thêm nữa.
Chúa Giêsu đã đến thế gian này không phải để kết án, không phải để làm tổn thương ai, mà để yêu thương, để xoa dịu những trái tim tan vỡ, để chữa lành những ai bị tổn thương. Ngài nhìn thấy từng giọt nước mắt mà người khác không thấy, Ngài thấu suốt những tiếng thở dài mà không ai nghe được. Nếu ta thật sự muốn sống như Chúa, hãy tập yêu thương như Ngài, hãy tập đặt mình vào vị trí của người khác trước khi phán xét, hãy tập nói lời an ủi thay vì lời chỉ trích, hãy tập dang tay đón nhận thay vì khép lòng lại.
Cuộc đời vốn dĩ đã có quá nhiều đau khổ, vậy tại sao ta lại vô tình làm nó nặng nề hơn? Một lời nói vô tâm có thể khiến ai đó tổn thương mãi mãi, một ánh mắt lạnh lùng có thể khiến ai đó chênh vênh giữa cuộc đời, một hành động thiếu suy nghĩ có thể làm ai đó mất niềm tin vào con người. Ngược lại, một lời động viên đúng lúc có thể cứu rỗi một tâm hồn đang gục ngã, một cử chỉ yêu thương có thể sưởi ấm trái tim đang lạnh lẽo. Sống trên đời, chẳng ai mong bị tổn thương, nhưng chúng ta lại thường vô tình gây ra tổn thương cho người khác mà không nhận ra. Vì vậy, hãy tự nhủ lòng mình: hãy sống sao để không làm ai đau, hãy sống như Chúa đã sống.
Không ai trong chúng ta hoàn hảo, ai cũng từng có lúc làm tổn thương người khác, dù vô tình hay cố ý. Nhưng điều quan trọng là ta nhận ra điều đó, biết sửa sai, biết thay đổi để trở nên tốt hơn. Hãy học cách sống với lòng trắc ẩn, biết nhường nhịn, biết lắng nghe, biết bao dung. Hãy để mỗi ngày trôi qua là một ngày ta sống tử tế hơn, yêu thương nhiều hơn, kiên nhẫn hơn, dịu dàng hơn. Bởi vì một cuộc đời đẹp không phải là một cuộc đời không có lỗi lầm, mà là một cuộc đời biết yêu thương và biết sửa chữa những lỗi lầm ấy.
Hãy nhớ rằng, khi ta chọn cách sống nhẹ nhàng, nhân hậu, khi ta đặt tình yêu lên trên sự ích kỷ, khi ta biết nghĩ đến cảm xúc của người khác trước khi hành động, chính lúc đó ta đang sống như Chúa. Và nếu cả thế gian này ai cũng học được điều đó, biết đâu cuộc đời sẽ bớt đi nhiều nỗi đau, biết đâu trái tim mỗi người sẽ được sưởi ấm hơn, và biết đâu, ta cũng sẽ tìm thấy chính hạnh phúc thật sự của mình.
Lm. Anmai, CSsR
Những tin mới hơn
Những tin cũ hơn