TIN MỪNG CHÚA NHẬT - LỄ TRỌNG

Cầu cho các tín hữu đã qua đời

“Tất cả những ai thấy người Con và tin vào người Con, thì được sống muôn đời.” (Ga 6,37-40)
Đọc các tin khác ➥
TÌM KIẾM

Sự sống thay đổi chứ không mất đi (Ga 6,37-40)

Thứ sáu - 31/10/2025 23:05 | Tác giả bài viết: Lm. Thái Nguyên |   27
Bài suy niệm Lễ Cầu Cho Các Tín Hữu Đã Qua Đời (2/11): Ga 6,37-40

SỰ SỐNG THAY ĐỔI CHỨ KHÔNG MẤT ĐI
Lễ Cầu Cho Các Tín Hữu Đã Qua Đời (2/11): Ga 6,37-40

LmTN 011125a


1. Tiếng kêu của Gióp và khát vọng bất tử nơi con người

Trong bài đọc thứ nhất, ông Gióp – con người đau khổ tột cùng – đã thốt lên một tiếng kêu xem ra tuyệt vọng, nhưng lại tràn đầy niềm tin: “Tôi biết rằng Đấng Cứu Chuộc tôi vẫn sống, và sau cùng, Người sẽ đứng lên trên cõi đất này. Khi da tôi đây bị tiêu hủy, tôi sẽ được thấy Thiên Chúa.” (G 19,25-26).

Giữa cảnh thân xác mục nát, ông Gióp vẫn khẳng định niềm tin vào Đấng Cứu Chuộc. Đó là tiếng vọng của linh hồn con người muôn thuở: khát vọng được sống mãi, được nhìn thấy Thiên Chúa “bằng chính đôi mắt của mình”.

Con người không được dựng nên để chết, nhưng để sống. Trong sâu thẳm, chúng ta luôn cảm thấy sự chết là một điều phi lý — bởi vì nơi tận cùng của nỗi đau, vẫn có tiếng vọng của sự sống. Chính tiếng vọng ấy là dấu chỉ của Thiên Chúa hằng sống, Đấng đã đặt vào lòng ta niềm khát mong vĩnh cửu.

2. Đức Giêsu – Lời đáp trọn vẹn cho niềm khát vọng ấy

Tin Mừng hôm nay chính là câu trả lời cho tiếng kêu của Gióp: “Ai đến với Ta, Ta sẽ không loại ra ngoài... Ai tin vào Ta thì có sự sống đời đời, và Ta sẽ cho họ sống lại trong ngày sau hết.” (Ga 6,37.40).

Nếu Gióp chỉ “tin mơ hồ” vào Đấng Cứu Chuộc chưa biết tên, thì hôm nay, Đức Giêsu Kitô chính là Dung mạo cụ thể của Đấng Cứu Chuộc ấy. Ngài đến để bảo đảm với nhân loại rằng sự chết không còn là vực thẳm vô định, nhưng đã trở thành cánh cửa mở vào sự sống đời đời.


Cái chết trong Đức Kitô không còn là mất mát, nhưng là cuộc “vượt qua” (pascha) — từ thân phận hữu hạn đến sự sống viên mãn trong Thiên Chúa. Người tin không rơi vào hư vô, nhưng được ôm ấp trong vòng tay của Đấng đã chết và sống lại vì họ.

3. Niềm hy vọng phục sinh – ngọn lửa giữa bóng tối chia ly

Khi ta đến nghĩa trang trong ngày lễ hôm nay, nhìn những nấm mồ phủ đầy hoa và khói hương, lòng ta gợi nhớ bao khuôn mặt thân thương. Có thể thân xác họ đã tan trong lòng đất, nhưng trong Đức Kitô, họ vẫn sống và chờ đợi được phục sinh. Mỗi nén hương thắp lên là sự kính nhớ tổ tiên, ông bà, cha mẹ hay người thân đã qua đời. Nhưng hơn cả nỗi nhớ, là niềm tin rằng chúng ta sẽ gặp lại nhau, vì Thiên Chúa không để mất một ai đã được trao cho Con của Người.

Khi ta cầu nguyện cho người đã khuất, ta không chỉ tưởng nhớ quá khứ, mà còn hướng tới tương lai — nơi chúng ta và họ cùng thuộc về một gia đình vĩnh cửu trong Nhà Cha.


Cầu nguyện cho các linh hồn vì thế là ngôn ngữ của tình yêu vượt qua ranh giới thời gian trong mầu nhiệm “các thánh thông công” (communio sanctorum): người sống cầu cho kẻ đã qua đời, và các thánh cầu thay cho người đang sống.

4. Sống hôm nay trong ánh sáng của sự sống đời đời

Ngày lễ hôm nay không chỉ hướng lòng ta về những người đã khuất, mà còn nhắc ta đang đi trên cùng một hành trình. Cái chết không xa ta như ta tưởng: nó ẩn trong từng hơi thở, trong từng ngày trôi qua.

Nhưng người tin không sợ chết, vì biết rằng sau cửa tử là ánh sáng vĩnh hằng. Thánh Phaolô đã nói: “Nếu chúng ta cùng chết với Đức Kitô, chúng ta sẽ cùng sống với Người.” (2 Tm 2,11).
 

Vì thế, sống tốt hôm nay chính là cách chuẩn bị cho ngày mai được sống mãi. Sống yêu thương để không hối tiếc; sống quảng đại để cái chết không thể cướp đi điều gì; sống hiệp thông để một ngày kia ta được ở cùng Thiên Chúa và những người ta yêu.

5. Sự sống đời đời – niềm hy vọng cho những kẻ tin

Đức Giêsu khẳng định: “Ý của Cha Ta là tất cả những ai thấy Con và tin vào Con thì có sự sống đời đời.” (Ga 6,40) Những ai tin vào Chúa, dù đã chết, cũng sẽ sống. Những ai đang sống, nhưng tin tưởng vào Ngài, đã mang trong mình mầm sống vĩnh cửu.

Ngày hôm nay, khi thắp nén hương tưởng nhớ người thân, ta hãy để niềm hy vọng phục sinh sưởi ấm lòng mình: Sự sống không bị xóa bỏ, chỉ biến đổi. Cái chết không chia lìa mãi mãi, chỉ mở ra cuộc đoàn tụ trong ánh sáng. Và tình yêu — khi đã bén rễ trong Thiên Chúa — thì không bao giờ chết.

 “Tôi biết rằng Đấng Cứu Chuộc tôi vẫn sống, và chính mắt tôi sẽ được thấy Người.” (G 19,25-27). Đó cũng là niềm tin của ta hôm nay — niềm tin biến nước mắt thành lời cầu, biến nấm mồ thành khởi điểm của hy vọng, và biến cái chết thành cánh cửa dẫn về Sự Sống.

Lm. Thái Nguyên
 

 

 Tags: Bài suy niệm

Tổng số điểm của bài viết là: 0 trong 0 đánh giá

Click để đánh giá bài viết
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây