TIN MỪNG CHÚA NHẬT - LỄ TRỌNG

Chúa Nhật XVI Thường Niên -Năm C

“Maria đã chọn phần tốt nhất và sẽ không bị lấy đi.” (Lc 10,38-42)
Đọc các tin khác ➥
TÌM KIẾM

Nhớ quê!

Thứ tư - 16/07/2025 06:28 | Tác giả bài viết: Lm Giuse Hoàng Kim Toan |   38
Nhớ quê!
 

Nhớ quê!


Quê tôi giờ vắng bóng người xưa
Những đứa trẻ từng lội đồng, mò cua, bắt cá
Giờ đã rời xa ruộng vườn và lúa má
Bỏ lại sau lưng bóng nắng chiều quê.

 

Họ đi xa, mang theo giấc mơ về
Sống cuộc đời không thấy mặt trời rọi
Cả ngày chỉ có máy và tiếng ồn chói
Sớm vào ca, tan ca trời đã tối mù.

Ngày nối ngày, nắng chẳng kịp ghé thăm
Chỉ còn mồ hôi nhỏ từng dòng lặng lẽ
Hơi thở vướng mùi cay, mùi dầu, mùi thép
Không khí khói bụi, sức khoẻ hao gầy.

Họ sống giữa những chuông ca gấp gáp
Bữa cơm chiều ăn vội dưới đèn neon
Nỗi nhớ quê, đành cất vào trong mắt
Đêm nằm nghe tiếng côn trùng réo gọi.

Làm sao trở lại khi ruộng đồng không đủ sống
Dẫu quê hương vẫn chờ ở cuối đường
Chỉ còn mẹ già, còn vương thửa ruộng
Nằm thở dài… chờ những đứa con không về.

 

Joshkimt 

 

Những Đứa Con Tha Hương

 

Chúng tôi – những đứa con tha hương
Mang theo bóng quê nghèo giữa phố phường đông đúc
Tay áo xắn cao, đầu cúi giữa ngàn guồng máy
Gió quê không còn, chỉ khói bụi quay cuồng.

Lũ chúng ta đầu thai lầm thế kỷ (Phương xa, Vũ Hoàng Chương)
Lớp người lớn lên giữa khói bụi thời gian
Chân bước vội trong dòng đời cơm áo
Tóc chưa xanh đã thấm giấc mơ tàn.

Sáng gượng dậy khi trời chưa kịp sáng
Bữa ăn lạt như những giấc mơ gầy
Ca kíp đổi nhau, ngày đêm như bóng chớp
Lòng rối bời, chẳng biết mình đang say.

Có đứa từng mơ mua xe, cất nhà
Có đứa muốn nuôi cha mẹ già bệnh yếu
Nhưng tháng lương vẫn mong manh như sợi tóc
Chắt chiu từng đồng, chỗ ở cũng tạm bợ long đong.

Lũ chúng ta đầu thai lầm thế kỷ
Đành buộc mình vào những dây chuyền không ngủ
Mắt nhìn nhau trong tiếng ồn và máy chạy
Mà lòng thì lặng, như tiếng gọi quê hương.

Được cái xóm trọ nghèo nhưng đầy hơi ấm
Chia nhau những ngọt sẻ bùi từng hôm
Cơm hộp, nước chai, tiếng còi xe chen chúc
Những trái tim gầy mỏi giữa đời không tên.

Có người lặng lẽ gửi về quê ít bạc
Không dám nói mình phải ăn tạm qua ngày
Tết về mang vài món quà chẳng đáng
Mẹ già ôm con, nghe tiếng héo gầy.

Chúng tôi, những đứa con tha hương
Có những đêm nghe gió lạnh mà rưng rưng
Không biết mai, mình còn đủ sức
Tìm một mái ấm đón mẹ già, hay chỉ mơ.

Joshkimt


 

Tổng số điểm của bài viết là: 0 trong 0 đánh giá

Click để đánh giá bài viết
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây