Tạm biệt Sài Gòn
Sài Gòn là thành phố mến khách, lúc nào cũng mở rộng cửa đón nhận tất cả mọi người, bất kể sang hèn. Sài Gòn là miền đất nghĩa tình sẵn sàng cưu mang, ôm ấp những mảnh đời bất hạnh. Người Sài Gòn sống hào phóng, cho đi không hề tính toán. Người Sài Gòn sống chan hòa, bất kể vùng miền.
Vậy mà hôm nay, từng đoàn người phải tạm biệt Sài Gòn, trở về quê, nhạt nhòa nước mắt. Trong số đó có tôi.
Tôi đến Sài Gòn từ khi còn là cô bé quê mùa vùng cao nguyên Ban Mê Thuột bước chân vào đại học. Bơ vơ nơi thành phố hoa lệ, nhớ nhà đến phát khóc. May mắn, tôi gặp Anh. Rồi nên duyên vợ chồng. Anh làm trong ngành Y, nơi tuyến đầu chống dịch. Ngay khi Sài Gòn có lệnh giãn cách, Anh đã tìm cách đưa mẹ con tôi về quê Ban Mê Thuột, nhưng tôi cứ nấn ná vì lo cho Anh, vì quyến luyến Sài Gòn. Anh giận. Anh nói qua điện thoại: “Em có biết là Sài Gòn đang “mệt” lắm rồi không?”
Những dịp lễ tết, hai vợ chồng đưa con cái về quê sao rộn ràng, háo hức, vui vẻ. Còn bây giờ, về quê mà không kìm được nước mắt luyến lưu. Biết rằng ở lại chẳng giúp ích gì cho Sài Gòn, chỉ thêm vướng bận. Biết rằng về quê chỉ là tạm thời, ngắn hạn, nhưng lòng mình cứ chông chênh, chao đảo. Thôi thì về quê để Sài Gòn đỡ “mệt”!
Thế rồi, mẹ con tôi hòa vào dòng người, hướng về Ban Mê Thuột. Đường về quê chưa bao giờ gian nan khốn khó đến thế. Đường về quê trước kia thật gần, giờ xa xôi tưởng như vạn dặm. Đường về quê thật thân quen, nay cứ ngỡ trong mộng ảo, chẳng khi nào đến được. Đường về quê chỉ hơn 300km, nhưng trên đường đi, nơi nào cũng căng mình chống dịch, lo lắng, sợ hãi.
Đoàn người kéo nhau về quê bằng đủ loại phương tiện: xe ôtô, xe máy, xe đạp, lẫn những người đi bộ, bất kể ngày đêm. Đường về quê mịt mù, xa ngái!
Rồi cũng đến nơi. Cũng “sờ” thấy quê nhà. Ban Mê Thuột đây rồi, bây giờ cũng đang “sốt” hầm hập, đang giãn cách vì covid. Ngày về quê chẳng có gì vui.
Sài Gòn ơi, mau khỏe nhé! Rồi lại đón em về! Sài Gòn ơi!
Maria Mỹ Dung
Những tin mới hơn
Những tin cũ hơn