NỖI BUỒN CHIẾN TRANH
(Một cảm nghiệm từ bài hát “Comme toi” của Jean-Jacques Goldman và ký ức nỗi buồn chiến tranh)
Có những bài hát không chỉ để nghe mà để nhớ, mà đau nỗi xót xa, nỗi buồn dường như không thể viết thành lời. Nhớ một điều gì đó rất xa… mà lại thật gần.
Khi tôi lặng nghe “Comme toi”, một giai điệu nước Pháp dịu dàng vang lên, như thể một lời ru cho một linh hồn trẻ thơ đã mất. Một cô bé tên Sarah, với đôi mắt sáng, váy nhung, yêu nhạc Schumann, Mozart, yêu những người bạn nhỏ. Và rồi chiến tranh, biến mất trong cơn lốc của lịch sử.
Chiến tranh không chỉ giết người.
Nó xé vụn những giấc mơ. Nó đánh cắp tuổi thơ.
Nó để lại những câu hỏi mà không ai trả lời được:
Tại sao một bé gái lại không thể lớn lên, chỉ vì em không sinh ra "đúng chỗ"?
Tại sao giữa bao nhiêu đứa trẻ đang mơ mộng, lại có một đứa bị kéo ra khỏi cuộc đời chỉ vì lòng thù hận vô hình?
Sarah không phải là một nhân vật hư cấu.
Em là hàng triệu khuôn mặt đã từng có thật.
Là em bé Do Thái trong trại Auschwitz.
Là cô bé Syria chạy trong khói lửa.
Là cậu học trò Gaza dưới đống gạch vụn.
Là những đứa trẻ ỏ Ukraina trong lửa đạn mặt ngơ ngác nhìn.
Là những đứa trẻ Việt Nam, từng trốn bom trong hầm, lặng thinh trước tiếng trực thăng gào rú. Nỗi buồn chiến tranh là những đứa bé chạy theo đoàn người di tản trong đói khát và chứng kiến những cái chết tuổi thơ.
Chiến tranh không chỉ nổ ra nơi biên giới. Nó nổ ra trong lòng người, khi họ chọn hận thù thay vì thương xót, chọn ý thức hệ hơn là nhân phẩm, chọn súng đạn hơn là lời cầu nguyện. Khi bài thơ thuở thơ ấu, ai đã dạy những bài học căm thù in vào đầu trẻ thơ: "Diệt đế quốc Mỹ phá tan bè lũ bán nước".
Và điều khiến tôi đau đớn nhất là:
Mỗi cuộc chiến, dù bắt đầu từ lý do nào, cuối cùng đều giẫm lên những kẻ yếu nhất, những đứa trẻ không thể lên tiếng.
Không ai hỏi chúng: “Cháu có muốn làm anh hùng không?”
Không ai hỏi Sarah: “Cháu muốn bình yên cần phải có chiến tranh, hy sinh?”
Tôi tự hỏi, nếu thế giới này thuộc về người lớn, thì tại sao những đứa trẻ lại phải trả giá?
Giữa những dòng cảm xúc ấy, tôi chợt nghĩ đến một Đấng từng nói:
“Phúc cho ai xây dựng hòa bình, vì họ sẽ được gọi là con Thiên Chúa.”
Nhưng để có hòa bình, có lẽ điều đầu tiên là biết khóc.
Khóc cho một bé gái chưa kịp lớn. Khóc cho những đứa trẻ mồ côi cha mẹ trong chiến tranh.
Khóc cho một bài học lịch sử không ai học thuộc.
Và khóc cho chính mình, vì mình đã từng thờ ơ.
Xin cho mỗi khi nghe lại “Comme toi”, tôi không chỉ rơi nước mắt, mà còn nhắc mình sống dịu dàng hơn. Sống sao để một đứa trẻ nào đó, ở đâu đó, sẽ không bao giờ phải chết trong giấc mơ.
L.m Giuse Hoàng Kim Toan
Những tin mới hơn
Những tin cũ hơn
SBTM Lễ Các Thánh Nam Nữ -Năm C
Cửa Hẹp Là Chất Lượng
Ơn goị của sự biến đổi
Chiếc lưng còng vô hình
Lời Chúa THỨ SÁU TUẦN 30 THƯỜNG NIÊN
Từ Kỹ Thuật Số đến Cõi Vĩnh Hằng
Hội Ngộ Liên Tôn Lần XV
Nhịp Sống Giáo Hội Việt Nam Số 44
Thiếu Nhi VHTK CN 31 TN C - Hình tô màu
VUI HỌC THÁNH KINH Chúa Nhật 31 TN C
CN31TNC -Lễ Các Đẳng -5 phút LC với Thiếu Nhi
Lời Chúa THỨ NĂM TUẦN 30 THƯỜNG NIÊN
VHTK Mê Cung CN 31 TN C Lc 19, 1-9
Thánh ca phụng vụ Lễ Các Đẳng linh hồn
Thánh ca phụng vụ Lễ Các Thánh Nam Nữ
Lời Chúa THỨ TƯ TUẦN 30 THƯỜNG NIÊN
Đại hội Liên Tu sĩ TGP Hà Nội lần thứ VII
277 Câu Trắc Nghiệm GIÁO LÝ DỰ TÒNG
Nghi thức lễ Gia Tiên
Thánh lễ Truyền chức Linh Mục -2023
Khai mạc Hội nghị thường niên kỳ I/2023
Biên bản Hội nghị thường niên kỳ I/2023
Tân linh mục Phêrô Nguyễn Tiến Đạt: Thánh lễ tạ ơn
Việt Nam và Tòa Thánh ký kết Thỏa thuận
Vui Học Giáo Lý 531 Câu Trắc Nghiệm XƯNG TỘI & RƯỚC LỄ 1
Giáo xứ Phúc Lộc -Mừng lễ Thánh Đa Minh
Giáo xứ Phúc Lộc: Lễ Chúa Ba Ngôi