Khi nhìn vào một ngọn nến đang cháy, bạn nghĩ gì? Tôi thì sẽ nghĩ đến câu chuyện mà anh đã kể, một đêm bên khung cửa sổ nhạt nhòa mưa thu trong một góc quán café nhỏ ở đường Hồ Xuân Hương.
Hồi ấy, tôi là một người chết chưa chôn. Ít ai biết sau bộ váy công sở nhanh nhẹn, gọn gàng, năng động kia là cả vực sâu bóng tối của một người cố sống với trách nhiệm và công việc. Tôi gặp anh trong một lớp học tập huấn nghiệp vụ về luật pháp. Tôi gọi anh là anh cả, những người khác gọi anh là lớp trưởng. Anh giỏi, còn tôi thì yếu kém do chuyên môn của tôi không phải là pháp lý. Thêm nữa, tôi đang mất cân bằng trầm trọng về tinh thần nên tôi ngồi ngày này qua ngày kia trong cái phòng thênh thang sang trọng mà cóc hiểu thầy đang nói cái quái gì. Anh biết, nên đến ngày thi anh ngồi gần bên tôi, anh đọc 1a, 2d, 3c, 4e… và tôi đánh dấu, tôi thoát, thở ra vì đã có cái bằng đem về trình sếp. Để "đền ơn", tôi mời anh một chầu café.
Người ta để trước mặt chúng tôi một ngọn nến màu đỏ lãng mạn trong một cái cốc trong suốt long lanh. Thấy tôi trầm ngâm, anh bắt chuyện hỏi:
-Em thích nhất bản nhạc gì?
Nhìn ánh nến lung linh, tôi sực nhớ ra và đáp:
-Em rất thích bài Ngọn nến của Phú Quang.
Anh cười thích thú:
-Anh cũng đang nghĩ đến bài hát đó.
Anh đứng dậy đi đến quầy và lát sau giọng của Quang Lý và Phú Quang hòa vào nhau thâm trầm đến bình thản trong bài “thánh ca” sâu hút chất chứa một lời trăng trối:
“Khi từng giọt nến lặng lẽ rớt vào đêm xa
Em có thấy thời gian đang qua đi vội vã
Khi từng giọt nến lặng lẽ rớt vào đêm sâu
Ta chợt nghe mùa thu trắng trên đầu.”
Bất chợt, một giọt nước mắt của tôi thảng thốt rơi xuống. Anh nhìn tôi ân cần, ấm áp: ”Để anh kể em nghe một câu chuyện anh đọc được ở đâu đó trên mạng…”
Có bốn ngọn nến đang cháy trong căn phòng yên tĩnh. Ngọn nến thứ nhất tên là Sức Khỏe, nó cất giọng tự tin: “Cuộc sống này sẽ ra sao nếu không có tôi. Tôi thực sự quan trọng.” Ngọn nến thứ hai lập tức lên tiếng: “Còn tôi là hiện thân của Tiền Bạc, tất cả đều thèm khát tôi.” Đến lượt mình, ngọn nến thứ ba nói : “Tôi là hiện thân của Tình Yêu, tôi mới thực sự quan trọng, nếu không có tôi, thế giới này toàn là thù hận.”
Bỗng cánh cửa đột ngột bật mở. Một cô gái chạy vào phòng cùng một cơn gió mạnh làm tắt cả ba ngọn nến. Cô bé hoảng hốt: “Ôi, nến tắt mất rồi, tối quá!’ và cô oà lên khóc. Lúc này ngọn nến thứ tư mới lên tiếng: Cô bé ơi, hãy lau nước mắt, khi tôi còn cháy thì vẫn có thể thắp sáng ba ngọn nến kia bởi vì tôi có tên là HY VỌNG.
Tôi lau nước mắt và nhìn anh mỉm cười. Câu chuyện đó đã in sâu vào trí nhớ tôi. Mỗi khi cô đơn mịt mù vây kín, đau buồn giăng lối, tôi thường nghĩ đến ngọn nến Hy Vọng trong câu chuyện của anh. Riêng phần anh, cuộc sống không phải lúc nào cũng phẳng lặng. Là người thẳng tính và lương thiện nên trong công việc anh có không ít kẻ thù. Khi bị người ác hãm hại, anh stress nặng, định buông xuôi, bỏ việc, mặc cho cái xấu hoành hành. Hay tin, tôi viết email động viên. Email của tôi chỉ là một câu chuyện, và cũng là chuyện về một ngọn nến mà tôi đọc được trên net.
“Một tối mất điện, ngọn nến được đem ra đặt giữa bàn. Người ta châm lửa cho ngọn nến và nến lung linh cháy sáng. Nến hân hoan nhận ra rằng ngọn lửa nhỏ nhoi của nó đã mang lại ánh sáng cho cả căn phòng.
Mọi người đều trầm trồ: “Ồ nến sáng quá, thật may, nếu không chúng ta sẽ chẳng nhìn thấy gì mất". Nghe thấy vậy, nến vui sướng dùng hết sức mình đẩy lui bóng tối xung quanh.
Thế nhưng, khi những dòng sáp nóng bắt đầu chảy ra, lăn dài theo thân nến, nó thấy mình càng lúc càng ngắn lại. Đến khi chỉ còn một nửa, nến giật mình: “Ôi không, ta mà cứ cháy mãi thế này thì chẳng bao lâu sẽ tàn mất thôi. Tại sao ta phải thiệt thòi như vậy?”.
Nghĩ thế nên nó nương theo một cơn gió thoảng qua để tắt phụt đi. Một sợi khói mỏng manh bay lên và nến im lìm.
Mọi người trong phòng nhớn nhác bảo nhau: “Nến tắt mất rồi, tối quá, làm sao bây giờ?”. Ngọn nến mỉm cười tự mãn và hãnh diện vì tầm quan trọng của mình. Nhưng bỗng một người đề nghị: “Nến dễ bị gió thổi tắt lắm, để tôi đi tìm cái đèn dầu”. Đèn dầu được thắp lên, còn ngọn nến đang cháy dở thì bị bỏ vào ngăn kéo tủ.
Ngọn nến buồn thiu. Từ nay nó sẽ bị nằm trong ngăn kéo, không còn dịp cháy sáng nữa. Nến chợt hiểu rằng hạnh phúc của nó là được cháy sáng vì mọi người, dù chỉ có thể cháy với ánh lửa nhỏ và dù sau đó nó phải tiêu tan đi. Bởi vì nó là ngọn nến.”
Anh hồi âm: “Đời sống con người quả thật rất giống một ngọn nến, khi mỗi giọt rơi xuống là một phần đời mất đi. Anh vừa đọc thư em, vừa lắng nghe những nốt nhạc trong veo cảm xúc và đầy ắp những chiêm nghiệm của bài Ngọn nến… Chúng ta cũng như những thân nến bền bỉ kia, khi điềm tĩnh khoe sáng, khi mong manh sợ hãi trong gió, ta đốt tim mình cho một cuộc đời rong ruổi, mệt nhoài để đến một ngày nào đó bùng sáng lên một cống hiến cuối cùng rồi chìm mất trong hư vô… Dù có thế nào, thì anh cũng sẽ chọn cho mình một cách sống khiêm nhường, lặng lẽ, nhưng nóng bỏng mãnh liệt đến giọt sống cuối cùng, sẵn sàng đương đầu với khó khăn... Cảm ơn ngọn nến của em!...”
Anh cả à, em cũng vậy, sẽ là một thân nến nhiệt thành, dẫu… mong manh… trong đêm…!
Ly Vân
Sài Gòn cuối mùa thu...
*
Chú thích:
Nhạc phẩm Ngọn nến ra đời trong một đêm Noel. Đó là một đêm nặng lòng của nhạc sỹ Phú Quang khi bác sỹ chẩn đoán ông bị ung thư. Rất may là các bác sỹ đã nhầm lẫn, song sự nhầm lẫn đó đã đem lại cho đời một khúc tự lòng thật đẹp do chính Phú Quang viết lời mà không phổ thơ của một ai khác. Nhạc sỹ Phú Quang đã viết: Khi ta biết ta sắp ra đi, ta "sẽ sống hợp lý hơn với cuộc đời, bởi chỉ lúc đó, mọi người mới cảm thấy sự vô nghĩa của tiền bạc, chức quyền, danh vọng, dục vọng... Họ sẽ nhìn cuộc đời một cách nhân hậu hơn, bớt ham muốn hơn".
.
Những tin mới hơn
Những tin cũ hơn