LÃNG TỬ
“Chúng ta hãy đi nơi khác, đến các làng xã chung quanh, để Thầy còn rao giảng ở đó nữa, vì Thầy ra đi cốt để làm việc đó.” (Mc 1, 38)
Có một trang kể về người lãng tử Giêsu: “Con chồn có hang, chim có tổ, con người không có chỗ gối đầu”. Lãng tử, không chỉ ngao du cùng sơn thuỷ, mà chàng lãng tử vì yêu thương cuộc đời, yêu thương những người nghèo khó, làm bạn với những người không nhà. Vui cuộc đời với người nghèo khó, một lần chàng lãng tử Giêsu cảm nhận sự đong đầy của tình yêu thương, chàng đã cất lời ca giữa cuộc đời: “Lạy Cha, con cảm tạ Cha, vì Cha đã giấu không cho kẻ hiền triết biết những điều ấy mà lại mạc khải cho những kẻ bé mọn”. Cất tiếng giữa cuộc đời, không than vãn, mà cất tiếng tạ ơn.
Phải chăng chàng lãng tử quên mất việc làm của mình mà chỉ ca hát, rong chơi tháng ngày? Không! Chàng lãng tử Giêsu, làm việc không ngừng, chàng làm vì “lúa chín đầy đồng mà thợ gặt thì ít”, chàng không làm việc của chính chàng mà chàng làm việc của Cha. Việc của Cha là việc làm cho con người đạt tới hạnh phúc thật là “nhận biết Chúa Cha” để mọi người là anh chị em với nhau. Băng bó, chữa lành, nâng dậy những thân phận người nghèo khó, tạo môi trường xứng đáng cho con người “được sống và sống dồi dào”.
Khả ái trên khuôn mặt chàng lãng tử Giêsu vì hằng ngày chàng chiêm ngưỡng Tình Yêu của Chúa Cha qua đời sống cầu nguyện. Đời sống của chàng được ướp đượm “một Tình yêu đích thực” đến nỗi có thể định nghĩa “Tình Yêu đích thực là Tình Yêu chết cho người mình yêu”. Chàng lãng tử đáng yêu trong cuộc đời, gợi lên trong lịch sử bao tâm hồn uớc muốn theo chân.
Francois D' Assise, cũng là một thanh niên con nhà thương lái giàu có, cảm nghiệm tình ca lãng tử Giêsu, một hôm xuống phố ca hát: “Anh mặt trời, chị mặt trăng”, rời bỏ những gì đang có để theo khúc hát tình ca Giêsu. Không để rong chơi mà chàng trai Francois ca hát giữa những người nghèo khó, để cùng nhau xây dựng cuộc đời thành “lời kinh hoà bình”. Chàng trai lãng tử Francois, lại một lần nữa đón nhận sự khó nghèo với tinh thần quảng đại, trở nên nghèo khó để anh chị em trở nên giàu có. Khúc hát người nghèo vang lên giữa chốn phồn hoa, bạc vàng châu báu, không phải hát lên để xin mà để kêu gọi trở về với những con người nghèo khó. Giữa bạc vàng kia, có thể lạc lối tình người, giữa những vương quyền kia, có thể quên mất những con người.
Ca hát giữa cuộc đời vẫn là những khúc hát cảm nghiệm của những tâm hồn tìm thấy ý nghĩa cuộc đời khi quên chính mình. Lãng tử là thế đấy, không lo tìm kiếm hạnh phúc cho riêng mình mà mưu tìm hạnh phúc cho những người anh chị em.
Lm Giuse Hoàng Kim Toan
Những tin mới hơn
Những tin cũ hơn