MẤT NGỦ
Mất ngủ có một đêm, sáng dậy ngáp dài. Uống hai ba li càphê vẫn chưa tỉnh hẳn. Soi gương thấy vết quầng xám quanh mắt xuất hiện. Nhìn kĩ hơn thấy con ngươi có tia chỉ đỏ, khuôn mặt phờ phạc, vẻ bạc nhược thật rõ cả những vết nhăn trên mặt rõ từng nét rẽ. Tóc tai bơ phờ, sợi chổng ngược, sợi vắt ngang, sợi phai màu bạc nằm vắt chéo ngang xoáy cuộn cong trên đỉnh đầu tạo thành búi giữa chỏm, lỏng chỏng giống hệt mái tóc một người bệnh liệt lâu ngày. Chàng bật miệng nói với chính mình:
‘Già rồi, không còn tráng kiện như xưa nữa’.
Trầm ngâm đôi chút chàng tiếp:
‘Nhờ con muỗi mà mình có dịp nhìn mình kĩ hơn, biết rõ mình hơn. Ít ra là ý thức được cái tuổi thanh xuân đã qua.’
Hớp một hớp nhỏ càphê chàng nói tiếp:
‘Cũng là nhờ cái con muỗi’
Rồi tự sửa ngay:
‘Phải nói là con muỗi cái mới đúng vì muỗi đực không hút máu người nhưng sống bằng nhựa cây.’
CON MUỖI CÁI
Suốt đêm chàng mất ngủ vì con muỗi. Căn phòng kín, các cửa đều có lưới chắn muỗi nhưng lạ kì, con muỗi vẫn lọt vào được. Nó chui vào chỗ nào nhỉ? Xem xét kĩ càng, Các cửa đều đóng kín thế mà con muỗi vẫn lọt vào được. Lạ thiệt. Câu hỏi con muỗi chui qua chỗ nào để vào phòng không có câu trả lời làm mất béng một giờ của giấc ngủ đêm. Suy tới nghĩ lui tìm kiếm, xem xét chỗ con muỗi chui qua cửa cứ lẩn quẩn trong đầu. Bực quá đi thôi, bực nhất là tiếng kêu vo ve bên tai. Tiếng kêu nhỏ, sắc bén, rõ ràng như tiếng máy cưa thấu qua màng tai. Chàng mất giấc ngủ vì tiếng muỗi vo ve bực bội đó. Hai ba lần vồ hụt con muỗi, đến khi nhổm dậy, bật đèn tìm không thấy nó đâu. Nằm chờ mãi nó không trở lại, vừa thiếp đi nó lại đến vo ve. Quỷ thế.
Tông chăn ra, chàng bật hết các đèn trong phòng, đèn lớn nhỏ bật hết, quyết tìm cho ra con muỗi. Đôi mắt tỉnh ngủ nhìn khắp chốn trong phòng, vẫn không thấy con muỗi. Chàng nghi nó trốn đâu đó trong gầm giường, kẹt cửa, chàng dùng khăn quất mạnh vào những chỗ đó, hy vọng con muỗi sợ bay ra để giết nó. Vẫn không thấy con muỗi.
‘Mày trốn ở đâu, có ngon thì ra đây?’
Con muỗi vẫn không ra, làm lơ câu nói thách thức của chàng. Thì ra con muỗi không biết tự ái, chính vì thế mà nó không bực bội khi bị thách thức, khích bác, khen chê.
Đứng trong phòng nhìn quanh quẩn hồi lâu, chàng đâm nghi ngờ lỗ tai mình, tự nói:
‘Không lẽ mình mơ ngủ, hay nằm mộng.’
Chàng xác quyết, không thể mơ với mộng vì không phải một lần mà là năm, sáu lần con muỗi cứ đến vo ve bên tai, chụp hụt mấy lần rồi, không thể sai được. Chàng lục lạo quanh phòng một lần nữa cẩn thận hơn.
‘Đây rồi, mày trốn ngay trên đầu tủ áo.’
Cầm chắc trong tay thế nào cũng giết được nó. Rất cẩn thận, nhẹ nhàng, rón rén bước gần hơn rồi thình lình tung một chưởng vào đầu tủ. Con muỗi tinh ranh tránh né trong đường tơ kẽ tóc, sức gió tốc nó dạt sang một bên. Hụt con muỗi chàng vừa tiếc vừa bực. Chàng quật liên tục hết quật ngang sang ngược hai ba lần nữa vẫn không xong. Đưa mắt theo dõi hướng con muỗi bay chàng giận lắm. Muỗi bay quanh, đảo lên, lượn xuống tìm chỗ trốn.
DỤC TỐC
Bị động con muỗi bay ra, lượn quanh bóng đèn, chàng tiện cái khăn trong tay quất mạnh, làn gió ùa tới, đánh bạt con muỗi sang một bên, nó chao đảo theo luồng gió, rồi lấy thế thăng bằng biến mất. Chàng tiếc vì ba lần đập hụt con muỗi, nó biến mất rồi. Chàng ngó tới, ngó lui, khắp nơi, khắp chốn vẫn không thấy nó đâu nữa. Bực thật, thấy nó rồi mà còn đánh hụt. Tự trách mình:
Cũng tại mình hấp tấp.
Cũng tại mình quá mạnh tay.
Cũng tại mình bực dọc quá.
Ngồi thờ thẫn cạnh giường, giấc ngủ tỉnh hẳn, đầu óc tỉnh táo giúp chàng tự trách mình phỏng theo lời phê bình trong chiến tranh chàng đọc đâu đó. Đọc qua lời này chàng không thấy cái hay của nó nên xem qua rồi quên. Kinh nghiệm đập muỗi giúp chàng nhớ lại và rõ hơn về ý nghĩa lời phê bình.
‘Giết con ruồi trên mặt kiếng cần gì phải dùng đến búa tạ’.
Quả thế, ruồi bay mất, mặt bàn tan. Câu này tương tự như lời phê bình trong phim kiếm hiệp khi hai phe khích bác nhau:
‘Giết gà cần gì đến dao mổ trâu’.
Đúng thế chàng đã quá mạnh tay gây cơ hội cho con muỗi sống sót. Nếu nhẹ nhàng chút đã không tạo luồng gió khổng lồ thổi bay con muỗi trước khi cái khăn phủ xuống người nó. Nếu đừng bực dọc, có lẽ đã khôn hơn và tìm cách diệt con muỗi gọn gàng hơn. Nếu đừng hấp tấp, có lẽ đã không phải ngồi hối tiếc. Tất cả những điều đó đều là bài học tốt, nhận biết thì đã lỡ cơ hội.
Lần này chàng tìm kiếm cẩn thận hơn nhưng vẫn không thấy con muỗi. Nó biến mất đâu đó không dám thò mặt ra. Vừa bực vừa mệt, chàng ngồi phịch xuống giường ngó mông lung. Không buồn ngủ nữa, nhìn đồng hồ mới hơn nửa đêm, như vậy còn bốn, năm giờ nữa không lẽ ngồi đây cho đến sáng. Chàng uể oải đứng dậy tắt đèn, chui vào chăn nằm ru giấc ngủ. Trằn trọc mãi không ngủ được, cả tiếng đồng hồ sau mắt cay, lưng mỏi, lại muốn đi tiểu đêm. Tung chăn ra, chàng đi tiểu, rồi về giường nằm hy vọng được yên giấc. Mệt và rã rời là liều thuốc ngủ tốt. Chàng vừa thiu ngủ cũng là lúc tiếng muỗi vo ve bên tai. Tay lại chụp, quờ quạng bật đèn lên kiếm muỗi, nó lại trốn biệt tăm. Bực với con muỗi, bực với chính mình, chàng thí cho con muỗi cắn.
Mày đến hút đại một bụng no, rồi bay đi để cho tao ngủ.
Lời mời gọi cho bữa ăn không, con muỗi không thèm đáp lại. Nói thế, chứ nếu thấy muỗi, hẳn nhiên cái đòn thù mạnh hơn ý chí chàng, chắc chắn con muỗi khó thoát nạn, nếu nó đến chích chàng lúc này. Bao nhiêu bực dọc quyện vào cánh tay phang xuống cho con muỗi nát bấy.
Lạ lùng chàng tắt đèn nằm yên, chống mắt chờ, con muỗi không ra, dù chờ lâu mấy, nó cũng trốn biệt tăm, nhưng cứ thiu ngủ là nó xuất hiện.
Không lẽ con muỗi biết lúc mình ngủ, lúc mình thức sao? Tài thiệt.
Khi chàng với tay bật đèn là nó biến mất. Cuộc chơi rình bắt cứ thế tiếp diễn cho đến sáng. Chàng mệt lả vật lộn với muỗi. Muỗi đói cả đêm lại cố rình rập, chờ đợi, đôi khi phải bay hết lực thoát thân. Cả hai đều mệt, đều thất bại. Muỗi không hút được máu, người cũng mất ngủ vì nó. Muỗi đói ăn, người khát ngủ.
CON MUỖI TÀNG HÌNH
Gọi nó là con muỗi tàng hình vì không rõ hình thù nó thế nào? Có giống con muỗi đêm trước, chàng bắt hụt chăng? Muỗi tàng hình có tên thật là tội. Không biết được hình thù loại muỗi này vì phạm tội bằng nhiều cách khác nhau nên hình ảnh tội không giống nhau và tiếng rên siết vo ve của lương tâm cũng khác nhau. Chàng từng là nạn nhân, đau khổ, ê chề vì tiếng kêu vô cùng kinh sợ của nó. Một khi con muỗi tàng hình kêu lên là chàng mất ngủ không phải một đêm mà hàng đêm. Tệ nhất là tiếng kêu đó liên tục, ngày cũng như đêm. Tội càng nặng tiếng kêu càng tăng mức độ sợ hãi khi có ai vô tình nhắc đến, ngay cả tiếng động khác thường cũng làm chàng run bắn người lên. Không lẽ có người biết chuyện đó sao? Làm sao đây? Giải quyết bằng cách nào? Trăm câu hỏi dấy lên môt lúc. Nghi ngờ dẫn đến nghi ngờ, ít thì vài ba giờ; nhiều thì vài ba ngày lo sợ.
Đêm thường nghe tiếng kêu của nó rõ hơn. Để đèn sáng nó cũng kêu réo, tắt đèn nó cũng gào thét trong tâm. Nó kêu thâu ngày sáng đêm. Cả trong lúc ngủ mệt nó cũng lên tiếng vo ve làm giật bắn người lên. Có khi nó biến thành giấc mộng kinh dị, thức giấc thấy còn run dù biết đang nằm trong chăn êm ấm. Khi nào mệt lả thiếp đi thì thôi, bằng không tiếng đó cứ vang lên liên tục.
Đêm không yên giấc vì tiếng muỗi lương tâm vo ve trong đầu, tệ hơn tiếng vo ve của con muỗi ngàn lần. Tư tưởng, ý nghĩ xoáy mạnh trong trí, quanh quẩn trong đầu khi mãnh liệt như đe doạ; khi nhẹ nhàng như khuyên bảo, van lơn. Xin chàng tìm cách nào giúp cho lương tâm chút bình an. Cố tình lơ đi nhưng càng cố quên tiếng vo ve càng rõ. Càng lí luận càng đuối lí, càng tự bào chữa càng thấy sai. Tiếng vo ve tâm linh quả là thần sầu.
CỐ TÌNH LƠ ĐI
Điều khác lạ giữa tiếng vo ve của muỗi bên tai và tiếng vo ve trong đầu là tinh thần dấn thân quyết diệt tiếng kêu quái ác kia. Tiếng muỗi vo ve chàng tung chăn tìm tiêu diệt. Rình rập, chờ đợi trong thinh lặng quyết giết chết con muỗi vì nó là nguyên nhân làm mất giấc ngủ. Giết được muỗi coi như trừ được mối bực dọc.
Đối lại tiếng vo ve của lương tâm chàng lại tránh né. Biết rõ ràng nguyên nhân gây nên tiếng vo ve trong tâm hồn. Chàng không quyết tâm tung chăn tìm cách diệt tiếng kêu trong tâm nhưng lấy chăn trùm đầu hy vọng làm giảm tiếng rên siết. Đã không giảm, tiếng rên còn rõ hơn.
Chàng biết cách trừ được tiếng vo ve nội tâm, nhưng tránh né đối diện. Cố tình nằm trong giường để nó quấy rầy. Giết tiếng vo ve trong tâm hồn dễ hơn giết tiếng vo ve của muỗi. Chàng chỉ cần quyết tâm tìm gặp Linh mục hoặc đến toà Cáo giải là giết được tiếng vo ve kia, tìm lại bình an nhưng chàng nhất định nằm lì ở nhà, thi gan với nó để nó quấy nhiễu, làm khổ giấc ngủ. Đơn giản lắm, dễ dàng thôi nhưng chàng không làm.
NGUYÊN NHÂN LƠ ĐI
Đây là điều chàng không hiểu. Tại sao chàng lại làm khổ thân chàng đến thế, khổ vì lười vì nhát hay vì lí do nào chàng không có câu trả lời dứt khoát. Có lẽ khổ vì chính cái tự cao ngạo của chàng. Giết tiếng kêu vo ve của muỗi, mình chàng tự làm được trong khi giết tiếng vo ve của lương tâm chàng cần sự giúp đỡ của Linh mục, cần đến Bí tích cần đến ơn Chúa nên chàng ngại làm phiền đến họ. Trong khi đó những vị đó lại vui mừng vì được nhờ vả; trái lại chàng không thích nhờ vả. Nói trắng ra chàng không muốn ai biết việc chàng đã làm nên chàng cố giấu công việc, càng giấu công việc kín tiếng vo ve trong đầu càng to, càng rõ. Phải chăng tránh né lãnh nhận Bí tích Giao Hòa là một cám dỗ lớn, lớn hơn cả lúc chàng phạm tội. Một cám dỗ vô hình ma quỷ bằng mọi cách dụ dỗ để cầm giữ chàng trong tình trạng tội lỗi, bất an. Chúng hy vọng thời gian sẽ giúp chàng làm quen tiếng phản đối của lương tâm để dẫn chàng đi bước nữa. Từng bước một, từng bước một cho đến khi chúng sai khiến chàng vào con đường đen tối của chúng là coi như chúng thành công.
MẮC MƯU
Ma quỷ biết cám dỗ người ta sống trong tình trạng tội lỗi khó hơn cám dỗ người ta phạm tội. Chúng biết sức riêng con người không thể nào lấn át, kiềm chế tiếng phản đối của nội tâm. Cần ân sủng Chúa để mang lại bình an cho tâm hồn. Biết thế nên ma quỷ bằng mọi cách ngăn cản con người nhận ơn Chúa, lãnh nhận bí tích. Một trong những cách đó là dụ dỗ con người cố giữ bí mật điều đã làm. Chính sách doạ dẫm run sợ và phương cách giữ bí mật chính là những biện pháp ma quỷ dùng chống lại các bí tích của Chúa. Một khi con người không sợ quê, sợ bị lộ bí mật người đó sớm đến toà Cáo giải thì việc cám dỗ của chúng trở nên vô hiệu hoá. Chính vì thế mà chúng dùng mọi dụ dỗ quê, ngại, nấn ná chờ đợi và bí mật là sách lược kềm chế người ta.
Vì muốn giữ bí mật mà chàng hàng đêm mất ngủ, chịu nghe tiếng vo ve từ bên trong.
Lm Vũđình Tường
Những tin mới hơn
Những tin cũ hơn